Kể từ ngày đó Đàm Giám cắt đứt liên lạc với Trần Diệp, y thay đổ số điện thoại di động, cùng lúc đó trường y cũng bắt đầu bố trí khu dạy riêng, Đàm Giám nói hãy để y đến dạy ở đó, bên đó chẳng giáo viên nào nguyện ý tới dạy.
Hệ chủ nhiệm rất cảm động, ý vị nói: “Đúng là cậu có tư tưởng cảnh giới cao! Thật ra khu dạy riêng có gì không tốt? Không phải chỉ là địa điểm hơi xa chút thôi sao? Như thế càng yên tĩnh!”
Đàm Giám nghĩ má nó, ông cũng biết chỗ đấy xa xôi? Thế sao không đề cập tới vấn đề chi trả tiền xe cho tôi?
Buổi tối về đến nhà, cửa phòng Hạ Tiểu Xuyên đóng chặt, trước cửa chính có hai đôi giày. Đàm Giám hiểu ra đại khái là cậu lại mang ai đó về nhà, vì vậy tự giác lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm nóng mang vào phòng mình. Vừa bật máy tính lên, màn hình đột kiên kêu “tạch tach”, CPU kêu to “ru ru”, nửa phút sau thì là một mảnh tối đen, chết máy.
Đàm Giám cầm đôi đũa trong tay, đỡ đẫn ngồi trước computer. Y hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mới có ba ngày không mở máy tính, nó cũng không cần kháng nghị lừng lẫy đến mức này chứ?
Trong yên lặng, tiếng động từ phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền sang, tiếng cười mắng, tiếng đùa giỡn, tiếng rên rỉ thở dốc như có như không, cứ như là đang lên net nghe tiếng không nhìn hình, Đàm Giám không có chút đề phòng bất chợt bị đánh úp, y nghĩ má nó cái này thật kích thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spider/99295/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.