Buổi hoàng hôn kia Đàm Giám bị người chặn lại ở ngõ nhỏ sau trường học, một bàn tay trắng nõn giơ ra trước mặt y: “Mày có biết người này không?”
Đàm Giám ngỡ ngàng nhìn bức ảnh mà cái tay kia đang cầm, lắc đầu: “Không biết.”
“Đệch!!! Mày lặp lại lần nữa xem?”
Đàm Giám lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt thận trọng, sau đó lại lắc đầu lần nữa: “Không biết.”
Cái tay kia trong nháy mắt nắm thành quyền, sau đó hướng vào mặt Đàm Giám mà đánh xuống: “Không biết? Tao cho mày biết, đây là bồ của tao! Từ nay về sau còn dám động tay động chân với hắn, ông đây phế mày!”
Đàm Giám không rõ, người này tại sao phải mang ảnh chụp cho y xem, sau đó lại động thủ đánh y, không đợi y hiểu rõ, trên người đã lại trúng vài quyền. Giãy dụa tránh né, vài người từ phía sau chạy đến không kịp thở nói: “Lão đại, đánh nhầm người rồi, người đào góc tường kia không phải hắn!”
Đầu óc Đàm Giám đang mê muội lại nghe người nói vậy, y hé mắt nhìn gương mặt trong tưởng tượng của y, hoàn toàn không giống: đôi mắt hẹp dài lãnh cảm, cái mũi duyên dáng, đôi môi hơi mỏng khẽ nhếch. Đàm Giám hoảng hốt nghĩ, người này nhìn đẹp trai thế, sao lại đánh người ác như vậy?
“Đệch!!! Lúc tao đánh mày sao mày không nói?” Người nọ nhăn mày, trừng mắt nhìn Đàm Giám.
…..
Đàm Giám nghĩ tôi biết nói thế nào? Ngay cả cậu vì sao đánh tôi tôi cũng không biết, tôi nói cái gì? Đánh đều đánh rồi, vậy cứ cho là xui xẻo.
Nhìn Đàm Giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spider/99291/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.