Chương trước
Chương sau
Vũ Hàn đứng dậy, rời khỏi chỗ, hướng đến võ đài làm trọng tài. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh đi xa dần. Hình như có gì đó thôi thúc tôi chạy gần đến bên anh nhưng lý trí tôi không cho phép làm vậy, nó ghìm chân tôi lại ngồi yên lặng ở nơi đây.

Anh đã vào sân đấu rồi, trận thực chiến lại sắp bắt đầu.

- Thực chiến khảo sát sẽ được tiến hành ngay bây giờ. Mọi người giờ hãy nhìn vào bảng thi đấu đi.

Không khí bỗng căng thẳng vạn phần. Tôi còn cảm thấy háo hức nữa. Phải thôi, tôi có được thực chiến đâu. Haiz... Tôi lại lắng nghe thanh âm của anh vang lại.

- Trận thứ nhất bắt đầu.

Tôi nhìn vào danh sách thi đấu trên màn ảnh nhẹ nhàng sử dụng máy tính ấn Enter. Hai cặp tên được phóng to. Có người khúc khích cười. Có người nhăn nhó lên sân đấu. Thi đầu tiên áp lực tâm lí rất nặng.

- Dương Ngọc Anh.

- Marilyn.

Hai người dùng tư thế cúi người chào nhau rất chuẩn mực. Ngọc Anh đủ xui khi phải đấu trận đầu. Ai bảo cô ấy tên A chứ. Tôi tập trung theo dõi thân ảnh hai người phân tích hướng tiến đánh.

Ngọc Anh dò xét nhìn đối thủ của mình. Cô ấy vẫn chờ người kia ra tay trước sao? Trong thi đấu chần chừ cùng mềm lòng trước đối thủ cũng có nghĩa là đang cấp cho họ chiến thắng vậy. Và vượt qua ngoài vòng đấu, khi chạm trán với địch nhân càng nghiêm trọng hơn. Đó là sự trả giá bằng cả tính mạng. Nên đánh thông minh, quyết liệt mới là đạo phòng thân. Tôi lại nhìn sang Marilyn. Cô ấy có mái tóc ngắn vàng, thân hình đô to. Nếu so với Ngọc Anh thì cô cao to hơn gấp 2 lần. Đôi mắt sắc bén, cơ tay cuồn cuộn như đàn ông đủ doạ bất kì đối thủ nữ nào. Lần này Ngọc Anh vất vả một phen rồi.

Marilyn khẽ động tay, thi triển năng lực. Dòng nước khẽ dao động quanh thân cô, đặc biệt nước tập trung lớn ở hai tay. Cô ấy di chuyển tiến gần Ngọc Anh hòng thực hiện truy kích liên hoàn.

Cả hội trường hít thở không thông thay cho Ngọc Anh, người nãy giờ im lặng không phản ứng trước khí thế dũng mãnh của Marilyn.

Tôi cũng nín thở. Ngọc Anh ơi cậu chuẩn bị phản công đi chứ. Không nhanh thì trận đấu sẽ kết thúc vô cùng nhanh chóng.

- Sword water.

Marilyn rốt cuộc đã ra chiêu, dòng nước tập trung ở hai tay mau chóng biến thành hai thanh kiếm trong suốt. Tôi thấy chúng thật lạ kì. Phải thôi bởi tôi chỉ tiếp xúc với người có năng lực pháp trận như tôi nên về năng lực hệ thuỷ thì tôi không rõ ràng lắm. Nhưng thanh kiếm nước kia có thể đánh người được sao?

Ngọc Anh thấy đối phương ra tay khẽ nhắm mắt lại, tựa như chờ người kia đến xử lí mình vậy. Lòng tôi chợt lo lắng nhiều. Phản công đi, Ngọc Anh mau phản công đi...

Một bước.

Thêm bước nữa.

Ngày càng nhanh dần, Marilyn tiến ngày càng nhanh. Hai thanh kiếm vung trong không khí cũng rít gào theo.

- Sao không phản công? Yếu ớt đến như vậy sao hả?

Một vài tiếng xì xầm vang lên khiến tôi run rẩy đưa mắt nhìn cô bạn.

Vụt. Kiếm thuỷ nhanh chóng hướng tới eo Ngọc Anh.

Nín thở.

Mau né đi, Ngọc Anh.

Hình như tôi đã lo lắng quá nhiều thì phải. Ngọc Anh vào thời khắc nguy hiểm xoay người tránh lưỡi kiếm nước đang hướng tới. Lưỡi kiếm theo quán tính nện vào sàn đấu. Một vết chém rách rất dài. Nhìn trên màn ảnh to tôi hít hơi khí lạnh. Đây là sức mạnh của nước ư? Tôi bấy lâu nay nghĩ mềm mỏng như nước, uyển chuyển tựa như gió, có lẽ xem xét lại. Nước cũng có sắc bén của nó.

- Trường lực phong toả, phá nó cho ta.

Ngọc Anh vừa thi triển vừa né những nhát kiếm liên tục tiến tới kia. Thực lực của Marilyn rất mạnh nhưng giờ phút này bị Ngọc Anh né tránh, thi triển trường lực tận lực ngăn cản. Chỉ tiếc trường lực phát ra từ tay Ngọc Anh không trúng vào thanh kiếm mà bị sượt qua da thịt của cô ta.

Ngọc Anh mau chóng rời xa công kích của Marilyn, cận chiến không phải lợi thế của cậu ấy. Nếu tôi là Ngọc Anh tôi cũng sẽ làm vậy.

Nhưng...

Chật vật. Hai từ miêu tả rõ trạng huống của Ngọc Anh giờ đây.

-Water Sword. Go.

Vừa nói Marilyn phi hai thanh kiếm nước hướng thẳng chỗ Ngọc Anh đứng. Ngọc Anh né mãi nhưng vẫn bị trúng chiêu. Lúc này, cậu ấy mới quay tay một vòng tròn hét lên:

- Ngưng cho ta.

Một luồng sáng vàng từ tay Ngọc Anh bao phủ lấy hai thanh kiếm. Ngưng thật rồi. Trường lực rất tốt a. Tôi thở phào một hơi.

Marilyn khẽ cười. Tay phất một cái. Hai thanh kiếm trong trường lực chợt vỡ ra. Nước văng tung toé trên sàn.

Mười năm phút trôi qua. Hai người kìm hãm nhau không ai hơn ai. Tôi xem đến chán. Một trận thực chiến kiểm tra chỉ có 15 phút thôi. Nên khi chuông reo vang, hai người tự động thối lui.

- Trận Dương Ngọc Anh đấu với Marilyn kết thúc.

Ngọc Anh nhìn về phía máy quay đắc ý nháy mắt với tôi. Tôi cười trừ. Hoà mà còn cười vui đến vậy.

- Điểm số thi đấu: Dương Ngọc Anh 124/300. Marilyn 156/300. Marilyn thắng.

Điểm số thi đấu thực chất là chấm điểm năng lực của mỗi học trò. Nó là không gian của sân đấu. Mỗi một chiêu ra tay đều được đánh giá điểm số. Tựa như Ngọc Anh lúc đầu né nhiều quá nên mới bị trừ điểm. Nên nói là hoà nhưng thực chất là Marilyn thắng.

Giọng Vũ Hàn vang lên. Tôi đoán là anh đang đẩy gọng kính, nhìn vào máy tính bảng của mình xử lí điểm số.

Tôi lẳng lặng nhấn Enter. Lần này là một người hệ Kim đấu với người có năng lực tốc độ.

Tốc độ kia thật quả kinh khủng. Tôi thậm chí không còn nhìn thấy thân ảnh anh ta đâu. Nếu đấu với người có năng lực đáng sợ như thế này, tôi sẽ thiết kế trận pháp thời gian làm giảm tốc độ kia mới phản kích. Nhưng người hệ kim kia đâu có khả năng đó, nên dễ dàng bị hạ gục.

Điểm số của người tốc độ năng lực là 289/300. Hít hà... Cao quá...

Đường Tử Vĩ đến trận thứ 13 ra tay đấu nhanh chóng chiến thắng với điểm số cao nhất: 299/300.

Sau hai tiết, 5 tiếng thi xong 15 trận thì bảng xếp hạng đã định ra mười người cao nhất. Trong đó Đường Tử Vĩ hạng nhất. Cậu ta hớn hở, nhăn răng cười làm chữ V nhìn tôi trên bục giảng đắc ý.

Tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn cho rồi.

Vũ Hàn trở về chỗ bên cạnh tôi. Liếc mắt ý bảo tôi xuống. Tôi lại lủi thủi đi ngang qua mười vị "cao thủ" đang trên bục giảng hừng hực khí thế.

Không sao. Lần thi thực chiến sau tôi sẽ đứng ở trên đó thôi.

Giáo sư Hàn bắt đầu tuyên bố:

- Mười người các trò còn muốn thách đấu thêm người nào không để đột phá điểm số thay đổi thứ hạng?

Thách đấu là quyền của mười người để đổi chỗ thứ hạng cao hơn. Từ đó dễ dàng phát triển tiềm lực hơn. Nhưng thường thì phần này hỏi lấy lệ thôi. Rất ít người dám thách đấu người khác. Nếu họ thua, vị trí lập tức sang tên ngay. Tốt nhất không nên tham quá. Nhưng không ngờ rằng tôi lại được người thách đấu:

- Em muốn đấu với Vũ Băng Vy thưa giáo sư. Bạn ấy tuy bị đình chỉ thực chiến nhưng chấp nhận thách đấu cũng không sai đi.

Tôi nhíu mày nhìn cô gái người trung kia. Cô ta tên là Dạ Thần Sơ. Năng lực nhị hệ gió và hoả nên có chút kiêu ngạo. Về điểm số đạt 295/300 hạng 2 sau Đường Tử Vĩ.

- Băng Vy chấp nhận thách đấu đi.

Bị quát như vậy tôi nén giận, nhìn Hàn thấy anh không tỏ thái độ gì bèn gật đầu chấp nhận.

- Đấu thì đấu. Ta còn sợ cô sao.

Từ lúc nào tôi quyết liệt như vậy nhỉ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.