Chương trước
Chương sau
Editor: Du Bình.

Nằm viện mấy ngày, Hạo Hiên có đến thăm tôi mấy lần. Một lần lại đột nhiên hỏi, Hạo Vũ, có phải quan hệ của cậu cùng Dật Thần rất tốt đúng không?

Tôi nhẹ gật đầu, nói, vì sao lại hỏi?

Hạo Hiên đáp: Cậu biết không? Lúc tôi đến cứu cậu, Dật Thần nhìn về phía đó như là muốn cùng bọn chúng cứng đối cứng rồi!

Cái gì?!

Tuy chuyện này đã qua, Dật Thần cũng bình an vô sự. Nhưng khi nghe được tin tức này thì nội tâm tôi lại rất bối rối. Tôi nghĩ rằng đám người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cậu ấy, nhưng mỗi lần hỏi thì Dật Thần đều qua loa đáp lại.

Cậu ấy có bị thương hay không? Tôi hỏi, hoàn toàn không có cách nào dẹp được sự khẩn trương trong lòng.

Hạo Hiên lắc đầu, không sao cả, may mà có tôi ngăn lại rồi. Nhưng tôi muốn nói với cậu mấy hôm cậu trốn ở nhà Dật Thần thì có lẽ bọn kia đã tìm cậu ấy gây không ít phiền toái. Chỉ có điều rằng tình huống đó đều như chuyện ban ngày rồi!

Hôm đó, sau khi Hạo Hiên ra về. Tôi nằm trên giường bệnh, một mình suy nghĩ rất nhiều…

Là một người đàn ông, được bạn bè ủng hộ là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm mà vứt bỏ bạn bè giữ mạng sống cho mình là một kẻ bất lương nhất. Tôi không phải là chưa từng gặp qua người có thể vì bạn mình mà không tiếc mạng sống. Và khi đó tôi có một ý nghĩ trong lòng, Phiền Hạo Vũ tôi và người bạn tốt ấy đã được ông trời giao định cả đời làm bạn tốt rồi!

Nhưng mà với Dật Thần thì tôi lại không thể hiểu được cảm xúc của bản thân. Nếu cậu ấy đối với tôi mà có cái loại trượng nghĩa tương trợ. Thì tôi càng hi vọng cậu ấy ích kỷ một chút! Kể cả Dật Thần có đem tôi bán đứng cho bọn kia, thì tôi cũng sẽ không bao giờ trách cậu ấy!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi sợ cậu ấy bị thương tổn, rời xa vòng tay của mình. Nhưng thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không nghĩ ra là vì cái gì…

Là vì yêu sao?

Câu hỏi này chợt loé lên trong đầu tôi và tôi lập tức bị chính mình doạ cho đến đổ mồ hôi lạnh.

Yêu đàn ông?! Tôi đến từng tuổi này nhưng mà chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Đặc biệt là loại người lúc nào cũng có mỹ nhân vây quanh, ngọt ngọt ngào ngào, ôn ôn nhu nhu như mật ong cùng tôi trải qua “cuộc sống mơ mơ màng màng” sinh hoạt của đàn ông. Càng không thể có khả năng đi tìm một tên đồng tinh để có thể thoả mãn nhu cầu bản thân được!

Ý nghĩ này quá hoang đường! Thậm chí còn có chút đáng sợ!

Về sau ra viện, tôi rốt cuộc vào làm việc tại một công ty nhỏ, chức vụ viên chứ nho nhỏ.

Kỳ thật lòng dạ tôi cũng không đòi hỏi cao, không giống một số những người vừa tốt nghiệp đại học muốn một bước lên đời. Công việc đơn giản không muốn làm, muốn làm chức to lại không đủ trình độ. Chọn ba chọn bốn nơi mà kết quả cuối cùng làm ở nơi lẹp bẹp, hoặc là vẫn cầm tiền của gia đình ra ngoài tiêu xài hoang phí!

Tôi nha, trước hết theo cơ bản mà bắt đầu! Cũng không phải tôi không có khát vọng to lớn làm nên cơm nên cháo. Chỉ là tôi cảm thấy đường dưới chân không được bằng phẳng, tôi chỉ có thể từng bước vững vàng trên đường mà bò. Không phải sao? Người ta có câu: tuổi trẻ chính là tiền vốn!

Nhưng điều để cho tôi kinh ngạc chính là, cái vết sẹo dài 4 cm phía sườn mặt tôi không giống ý nghĩ ban đầu là sẽ doạ lùi các cô gái. Trái lại, các nàng đối với lai lịch của nó lại có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, không có chuyện gì làm sẽ vây đến quanh tôi mà hỏi thăm. Tôi sẽ thoải mái nói sự tình cho các nàng biết, chuyện này cũng chả cần tính nó là một bí mật làm gì. Tôi cũng không quan tâm trước đây mình làm MB là một công việc đáng mất mặt, mỗi lần tôi đánh động, là ngay lập tức các cô nàng vây quanh tôi đều mang thứ ánh mắt sùng bái.

Tôi có cảm giác, mấy cô gái đó khi ấy đều như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi mê luyến người đàn ông mang theo dấu vết của một thời thiếu niên bất lương. Sau đó tôi lại nhận ra, nguyên lai phụ nữ đối với một chàng trai mang vết sẹo trên mặt nhưng hết sức quyến rũ đẹp trai đều không có sức chống cự. Bởi vì các nàng suy nghĩ, đằng sau vết sẹo kia là cả một câu chuyện…

Bất quá tôi không có ý định dùng tác phong khi còn làm MB để đối đãi các nàng. Hiện tại tôi đã thoát ly công việ đấy, các nàng không phải khách hàng của tôi, nên tôi không có khả năng nói: “I love you!” hay là “Chúng ta kết hôn đi!” được. Mấy lời đường mật, ngọt ngào ấy nói với khách hàng thì được, còn nói với những cô gái này thì họ sẽ tưởng là thật ngay!

Trên đời này, ngoại trừ MB club ra, không có bất kỳ nơi nào cho đàn ông dùng lời ngon ngọt để lừa gạt niềm vui của phụ nữ đâu!

Tôi cũng không vì được các cô gái ưu ái mà bị các đồng nghiệp nam ghét bỏ, tôi với bọn họ ở chung rất ổn. Tôi chăm chỉ làm việc lại hay giúp người khác. Tôi đều hiểu mọi người sống thật không dễ dàng, đều là phải ra ngoài mà lăn lộn đấy. Nhưng mặc kệ ở bên ngoài có khổ cực đến mấy, mỗi lần người nhà gọi điện, tôi cũng chỉ nhàn nhạt: “Con ở chỗ này vẫn rất tốt!”.

Có những người tự cảm thấy bản thân mình có sự ưu việt, cuộc sống có lẽ là tràn ngập sự tự tin. Nhưng chẳng phải có câu nói hăng quá hoá dở kia mà!

Tự tin với tự phụ thật ra cũng chỉ hơn kém nhau có một chút mà thôi!

Ở chỗ làm tôi sau đó một thời gian có tuyển được một cô nàng, tên của nàng rất đặc biệt, Hi Mịch! Dáng người nóng bỏng, tính cách không tệ, rất thoải mái. Nhưng lần này tôi không muốn chơi đùa gì, thật sự thì rất muốn kết giao được với một cô gái. Tôi muốn mọi thứ trong lòng mình được lắng xuống, tâm càng phiêu lãng quá lâu thì sẽ càng nhanh mất đi cảm giác an tâm. Cũng thật thuận tiện khi tôi có được một cô bạn gái để mà tìm cách triệt để dẹp bỏ cái ý nghĩ hoang đường kia ra khỏi đầu.

Lần đầu tiên tôi đến nhà nàng, Hi Mịch thay váy ngủ viền ren màu đen. Nàng lớn lên rất phiêu lượng, dáng người vô cùng đẹp, cộng thêm lúc mới đến tôi cũng có uống thêm chút rượu, nói tôi không có phản ứng chính là nói dối luôn! Hôm đó đèn nhà nàng rất mờ nhạt, dễ dàng đem cảm xúc của con người đầu độc. Vốn là lúc đầu chỉ đến ngồi một lúc, nhưng cuối cùng tôi lại cùng nàng làm.

Nàng nằm dưới thân tôi, dưới ánh đèn mờ nhạt hiện lên đôi má ứng hồng càng làm nàng mê người hơn. Tình huống cụ thể khi đó tôi không rõ lắm, tôi chỉ nhớ rằng tôi làm vô cùng gấp, tựa hồ đối với một cô gái thì không quá ôn nhu. Nàng bị tôi giày vò không nhẹ, nhưng gắt gao cắn môi không chịu kêu ra tiếng nào, đúng là quật cường muốn chết!

Thẳng đến cuối cùng không thể nào nhịn được nữa, nàng mới một ngụm cắn lên vai tôi. Không biết thế nào, trong đầu tôi lập tức nhớ tới lúc Dật Thần cũng cắn lên vai tôi như thế. Đột nhiên tâm trạng tôi cảm thấy là lạ, rất không thoải mái. Giống như dùng quá sức, hung hăng đẩy Hi Mịch ra, cơ thể nàng đập lên giường.

Nàng cau mày đứng lên, xem bộ dáng hình như là bị đụng đau. Nàng nhìn tôi, tựa hồ có chút uỷ khuất.

“Anh làm sao vậy?” Nàng hỏi tôi.

“Không có gì!” Tôi cười cười “Cũng không còn sớm nữa! Anh phải về thôi, em đi ngủ sớm một chút đi!”

Hi Mịch lúc yêu đương sẽ không giống với mấy người con gái khác, nàng sẽ không bò ra, quỳ xuống lôi kéo, không với người làm nũng cùng ở lại, lúc ngươi cự tuyệt thì nàng lại chu cái miệng ra mà cáu kỉnh. Có lẽ một số đàn ông sẽ không chịu được mà đồng ý ở lại, căn bản là vì cho rằng bạn gái của mình rất đáng yêu. Bất quá tôi không phải dạng đàn ông yêu thích mấy kiểu đó. May mà Hi Mịch hiểu ý người, gật gật đầu, thả tôi đi. Và đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tôi cảm thấy hứng thú nàng!

Tôi do rất gấp, đột nhiên không hiểu sao lại rất muốn gặp Dật Thần. Loại bức thiết này tràn ngập trong lồng ngực của tôi, mà cảm giác này lại cực kỳ không tốt! Cho nên đến nhà cậu ấy tôi bắt đầu dùng sức gõ cửa, hoàn toàn mặc kệ bây giờ đã là nửa đêm rồi, cũng không muốn để ý rằng cậu ấy rất có thể đã đi ngủ.

Lúc cửa mở ra, Dật Thần mặc áo ngủ, trên mặt đúng như dự liệu cua tôi mang biểu cảm giận dỗi vì bị quấy rầy.

Nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ấy chợt loé lên chút mừng rỡ. Nhưng không đợi tôi nhìn cho rõ đã biết mất không thấy tăm hơi…

“Tiểu tổ tông!! Đêm hôm khuya khoắt anh không về nhà mà chạy đến đây làm cái gì vậy??” Thần sắc cậu ấy bất đắc dĩ lại là không tình nguyện, thậm chí còn để cho tôi cảm giác rằng ánh mắt mừng rỡ của Dật Thần lúc nãy chỉ là ảo giác.

Tôi cười hắc hắc vài tiếng, len qua người cậu ấy chen vào trong phòng: “Đến xem cậu sống thế nào không được sao?”

“Trên người anh như thế nào lại đổ nhiều mồ hôi thế? Quần áo sắp vắt ra được cả nước rồi!” Cậu ấy đi tới, sau đó lại ngửi ngửi mùi gì đó trên người tôi: “Ân… Mùi vị của hormone nữ tính lại tăng lên nha! Phiền Hạo Vũ! Mùi này quả thật không dễ ngửi như vậy!” Cậy ấy nhíu nhíu mày, sau đó nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Lại cô nương nào gặp nạn nữa à? Anh không còn làm MB sao vẫn đi trêu hoa ghẹo nguyệt vậy? Không sợ về sau các nàng nhao nhao đến đòi anh chịu trách nhiệm sao?” Nói xong, trong mắt cậu ấy lại có chút xem thường nhìn tôi.

Tôi mặc kệ cậu ấy, thật sự là rất mệt đó! Tôi vừa cùng với gái làm hết mình liền vội vội vàng vàng chạy đến gặp cậu, cậu nghĩ vậy là dễ dàng sao? Tôi ở trong lòng thì phàn nàn đấy, nhưng khi nhìn thấy cái giường mềm mềm của cậu ấy liền nhảy lên. Sau đó như trong dự liệu, chính là nghe được tiếng Dật Thần kinh hoàng hô lớn: “Cái tên Phiền Hạo Vũ điên khùng! Mau đi tắm cho tôi!!! Tôi mới vừa đổi ga giường đấy!!” Thanh âm kia thật sự đúng là rất chói tai.

Tôi đem mặt chôn dưới gối, rầu rĩ mở miệng: “Hôm nay bỏ qua cho tôi chút đi, rồi mai tôi sẽ giặt ga giường cho cậu mà!”

“Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Đồ xấu xa! Anh nằm thế này đêm nay tôi ngủ kiểu gì??” Dật Thần một bên lầm bầm, một bên bò lên giường chết dí nằm cạnh tôi. Tuy mang bộ dạng không tình nguyện, bất quá cậu ấy cũng không đá tôi xuống giường.

Tôi không để ý đến cậu ấy. Chỉ là cảm thấy rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng một lúc chuẩn bị rơi vào cõi thần tiên…

“Này…” Cậu ấy giơ tay lên chọc vào eo của tôi: “Thật sự mệt như vậy sao? Tôi thấy anh từ trước đến giờ chưa bao giờ có vẻ mệt mỏi thế này. Cảm giác thể lực bị hao rất lớn nha! Hay là Phiền Hạo Vũ… Anh hiện tại lại không được?” Câu cuối cùng của cậu ấy rõ ràng có hương vị hả hê.

Bất quá, tôi không muốn cùng cậu ấy so đo làm gì. Tôi nói, Dật Thần, đại gia tôi cho cậu biết! Tôi đã có bạn gái rồi! Cùng bạn gái làm không thể tuỳ tiện qua loa cho xong được đâu!

Lời vừa nói ra, nghênh đón tôi lại là mội không khí trầm mặc dài. Tôi cho rằng Dật Thần sẽ vỗ vỗ bờ vai tôi nói: “Không tệ đâu tiểu tử! Cuối cùng cũng có bạn gái rồi cơ đấy!”. Thân là bằng hữu, tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ vì tôi mà rất vui vẻ đây!

Ai mà biết được cuối cùng tôi chỉ nghe thấy cậu ấy rầu rĩ một câu: “Chúc mừng!”. Trong giọng nói lại không nghe ra được nửa điểm vui sướng…

Tôi không tức giận, mà chỉ hắc hắc cười cười: “Đừng quá hâm mộ nha! Tôi với cậu chỉ là sớm hơn một chút mà thôi!”

Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe thấy cậu ấy nói. Phiền Hạo Vũ anh có biết không? Kỳ thật tôi thất tình rồi… mới đây thôi…

Tôi có chút kinh ngạc, tôi không biết Dật Thần có bạn gái từ lúc nào. Từ khi quen nhau chưa bao giờ thấy cậu ấy nhắc qua.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, tôi không hiểu sao chính mình lại thấy buồn bực. Chuyện này đến quá bất ngờ, thậm chí còn không để cho tôi trở tay kịp thời.

Rõ ràng người thất tình là cậu. Nhưng mà vì cái gì… tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.