Chương trước
Chương sau
Tới Trường Bạch sơn tiết trời cũng đã là đầu hạ, thời tiết ước chừng cùng mùa thu GiangNamtương đương, Bạch Liệt Dư coi như cũng không khó thích ứng. Chính là đợi khi thời tiết nhập thu chỉ sợ sẽ chuyển lạnh, lấy thân mình hắn trước mắt, nghĩ muốn vượt qua cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một đoạn từ Hoài Âm đến Trường Bạch, cuối cùng quyết định đi bằng xe ngựa, Niếp Đàm vì lo lắng cho thân mình tiểu đồ nhi, dọc trên đường đi ăn ngủ đều phải đúng buổi, khả buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi đúng hạn. Ban ngày thì di chuyển, Niếp Dương lo lái xe, Niếp Đàm ngay trong thùng xe cùng hắn bàn luận về y lý cùng dược lý, mà trước khi đi ngủ một canh giờ, Niếp Dương lại truyền thụ cho hắn kiếm quyết cùng kiếm pháp.
Bạch Liệt Dư thân mình mặc dù không bằng so với dĩ vãng, nhưng đối các động tác hay trí nhớ đều là bất phàm. Vốn vĩ trời sinh năng lực lĩnh ngộ cũng đã rất cao, Niếp Dương chỉ cần đem kiếm quyết cùng kiếm pháp dạy cho hắn một lần, hắn ngay lập tức học đến bảy thành chỗ thâm thúy, cũng không tốn thời gian liền có thể mau chóng lãnh ngộ. Ngoài ra, những lúc rãnh rỗi, hắn cũng đem mấy bài quyền khi mới tập võ thực hiện mỗi ngày mấy lần hoặc tiếp thu thêm chút kiến thức cơ bản từ xung quanh. Trải qua hai ba tháng, thân mình so với dĩ vãng tuy không bằng, nhưng so với lúc mới ly khai sơn trang cũng đã tốt hơn một chút.
Niếp Dương hộ tống hai người đến Trường Bạch mấy ngày sau liền lẳng lặng rời đi. Mấy tháng nay ở chung với nhau Bạch Liệt Dư cũng đã sớm rỏ tính tình sư thúc, cũng không có chút kinh ngạc. Niếp Dương trước khi chia tay có để lại một quyển kiếm phổ tặng hắn, đủ để hắn tinh tế nghiên cứu cùng con đường sử dụng kiếm sẽ tiến xa hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Niếp Đàm trước hết dẫn hắn giới thiệu hoàn cảnh xung quanh cho quen thuộc. Trường Bạch sơn vốn là chỗ xa xôi, trừ lân cận có vài hộ thôn xóm hành nghề săn bắn ra thì hầu như không có dấu người. Với lại xung quanh tiểu cốc nơi Niếp Đàm sở cư còn có trận đồ, có thể nói đây là nơi hoàn toàn độc lập, chân chính là một chỗ ẩn cư.
Nhìn trước mắt rậm rì rừng cây cùng róc rách nước chảy, Bạch Liệt Dư cởi hài xăn ống quần lên đem hai chân tẩm nhập vào trong nước. Nước suối trong rừng thập phần lãnh triệt, khiến kẻ khác có thể dễ dàng tĩnh hạ tâm tư.
Ỷ vào nơi đây một phần trầm tĩnh, hắn khép lại mi mắt, thử làm cho nội tâm của mình có thể chuyên chú, loại bỏ đi các suy nghĩ dư thừa mà chuyên tâm nghiên cứu võ học.
Sau khi dàn xếp hảo hết thảy, thì cũng trải qua một thời gian, Niếp Đàm đem bản sách cổ có đề cập phương pháp khôi phục kinh mạch giao cho hắn. Sách cổ tiêu đề đã có tổn hại, chỉ có thể mơ hồ xem xét mấy bút họa không được đầy đủ trọn vẹn. Nội dung của cuốn sách này được phân ra bảy chương, cũng có mấy hình vẽ minh họa. Tất cả đều nói về phương pháp tu luyện của một bộ võ công kỳ dị, các quy tắc chung để có thể chữa trị lại kinh mạch. Nhưng lại đặc biệt không viết ra phương pháp chữa thương.
Bạch Liệt Dư cẩn thận xem lại một lần nữa, cuối cùng cũng có thứ đặc biệt làm cho hắn chú ý, chính là chương thứ bảy có số lượng từ ít nhất trong bản sách cổ này
Chương thứ bảy thập phần không rõ, toàn bộ chương trừ bỏ một bức họa hình cơ thể người có bốn mũi tên khác màu ra, cũng không có bất cứ đề cập nào về phương pháp tu luyện, thuyết minh cho tất cả chỉ có một chữ “Khí”.
Cái gọi là khí người, bản vi cổ thánh tiên hiền để mà tỏ vẻ thiên địa chi để ý đích từ ngữ dưỡng khí, bản vi tu thần dưỡng chí đích nội thánh phương pháp. Vạn vật đều có này khí, mà trong đó lớn nhất người tắc chớ quá vu nhét đầy trong thiên địa đích tự nhiên khí, cái gọi là”Cuồn cuộn hồ chính khí”. Đạo gia có câu, cơ thể chính là một loại dụng cụ, nếu có thể khai thông thân mình cùng tự nhiên tương thông, liền có thể lấy mình thân chịu mà chứa đựng khí của tự nhiên, đó chính là thuận theo thiên lý, tự nhiên có thể hiểu được, có thể dưỡng sinh Cho đến khi cùng thiên địa đồng thọ.
Y theo lời nói của bản sách cổ này, nếu nghĩ muốn khôi phục lại kinh mạch, thế tất nhiên phải nhờ đến khí của thiên địa
Nhân thể kinh mạch khả chia làm mười hai điểm cùng kỳ kinh bát mạch. Nguwoif bình thường tập võ luyện tập nội công, đó là lấy pháp luyện khí sử hành trình đi vu kỳ kinh bát mạch nếu có thể đả thông kỳ kinh bát mạch, nhất là nhâm đốc hai người, liền có thể ở bên trong công thượng rất có tiến cảnh. Trong trường hợp đó này bàn tu luyện phương pháp chủ yếu là tồn dưỡng mỗi ngày giờ dần chi “Dạ khí’, cũng dẫn nghĩ đến nhân thân khí. Này pháp ký bị động chi, cùng tùy thời tùy chỗ có thể hấp thu thiên địa khí đích tình huống so sánh với, tất nhiên là bé nhỏ không đáng kể.
Mà dục siêu thoát này hạn chịu tải tự nhiên khí, tắc nhu từ huyết khí vận hành đích mười hai đứng đắn bắt tay vào làm. Chỉ cần có thể dẫn thủ tự nhiên khí, khiến cho khí xuôi dòng đạo nhập làm tổn thương kinh mạch, đương có thể nhất nhất chữa trị như thường.
Nhưng chỉnh bản sách cổ đích trình tự cũng trước từ tồn dưỡng đêm khí bắt đầu, tầng tầng đẩy mạnh, cuối cùng mới đến khai thông trong cơ thể cùng tự nhiên khí tương thông. Này cảnh giới xưng là”Tới nhân”, chính là này nội công tu tập đích cảnh giới cao nhất.
Này cùng với tình huống của Bạch Liệt Dư không hợp.
Kỳ kinh bát mạch của hắn đã sớm bị đứt, như thế nào có thể nào tiếp thu được khí trong tự nhiên? Nếu thực sự lấy phương pháp này chữa trị kinh mạch liền nhu trái lại luyện, trước khai thông trong cơ thể bí quyết cất nhắc tự nhiên khí mới được.
Trừ phi hắn hiểu thấu đáo nên làm như thế nào, nếu không đời này chỉ sợ không thể học võ.
Tưởng tượng đến vậy, trong lòng liền một trận hỗn lộn. Mấy ngày nay hắn đã lật đi lật lại chương bảy không biết bao nhiêu lần, ngay cả họa đồ kia cũng đã chặt chẽ khắc vào trong óc. Khả đáy lòng hắn cứ luôn nhất nhất niệm nếu không làm được thì không thể báo thù, càng lúc càng sâu, càng lúc lại càng không tương xứng.
Nói tới người, nãi không có gì ngoài mọi người lâm vào nói, tâm ngưng lại cùng thiên địa hợp nhất.
Hắn càng cố bức chính mình không cần nghĩ nhiều, tâm tư lại càng lúc càng loạn. Khổ tư hắn hay nghi hoặc đều không thể bài trừ như vậy mà cho ra kết quả lung tung. Hắn thử bình tĩnh suy tư nghiên cứu lại phương pháp này, cả người lại không kiềm được nôn nóng, thậm chí ảnh hưởng đến ý muốn học tập y lý của hắn. Nhưng hắn vẫn không thể buông tha cho. Hắn không thể không ngĩ muốn, lại nghĩ không ra kết quả. Có lẽ là tuyệt vọng không thể khôi phục nội công tạo thành hết thảy, nhưng hắn lại là vô kế khả thi.
Cuối cùng hắn đành phải lựa chọn để cho chính mình tạm thời nghỉ ngơi.
Cho nên Bạch Liệt Dư báo cáo sư phụ, một mình một người chạy tới bên dòng suối nhỏ này giải sầu.
Buổi tối đó cách nay đã là mấy tháng, vàng nhạt tố trướng nhiễm huyết trong trí nhớ hắn chưa từng phai màu. Hắn phảng phất còn có thể cảm giác được máu tươi ấm áp của mẫu thân, còn có thể cảm giác được hàn khí lạnh như băng từ trường kiếm. lời nói của Thanh Long một lần lại một lần trong đầu vang lên. Hận ý lần lượt bị kích khởi, còn có đầy ngập không cam lòng.
Đúng vậy, cho dù hắn chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng đối với chính mình từ một hài tử được nhiều kỳ vọng lại trở thành một phế nhân không thể tập võ, hắn vẫn là không cam trong lòng. Tình tự như vậy chuyển hóa làm cho lòng hắn trở nên giao tạp đầy hận ý. Hắn luôn nhớ mong báo thù, lúc nào cũng khắc kế hoạch báo thù lên rèn luyện của chính mình. Tâm tư của hắn không hề đơn thuần, lại như thế nào có thể buông tha cho mọi người mà đạt tới cảnh giới “Vô tâm”?
Đột nhiên, thân ảnh của mẫu thân, hiện lên.
『 Liệt nhi...... 』
『Sau này khi nào trời đổ tuyết lần nữa, này nên hỏi lão thiên gia mới phải…….Bằng không, chính là phải mau mau dưỡng hảo thân mình, luyện hảo võ công, về sau cùng cha ngươi giống nhau bước chân ra giang hồ thăm thú. Nếu là có cơ hội nhìn thấy tuyết vạn năm, nên nhỡ rõ phải quay về cùng nương thuật lại. 』
『Ngươi nếu thích hương khí này, về sau nương liền cho người mang đến trong phòng ngươi đốt. 』
Hương khí thanh lịch không biết từ khi nào đã quên mất. Hắn kinh giác phát hiện chính mình nhớ kỹ cuối cùng chỉ cso mùi máu tươi. Bối rối phút chốc nổi lên trong tâm tư, hắn nghĩ muốn quên đi mùi máu tươi trong trí nhớ, lại muốn nhớ đến hương khí thanh lịch trên người mẫu thân.
Sau đó hắn hội nhớ tuyết. Vọng cảnh các giữa trời đầy tuyết, tuyết ngập cả thiên địa.
Sa trướng tung bay, bông tuyết rơi rụng. Mẫu thân ôn nhu đưa hắn ôm vào trong ngực, hương khí thanh lịch tràng ngập trong mũi. Lúc ấy hắn đã minh bạch chính mình chỉ sợ khó có thể vượt qua cửa ải khó khăn kia mà thập phần khổ sở, khả hắn nghĩ đến trước mắt, đúng là thập phần hạnh phúc khi nhớ lại.
Trong nháy mắt hắn quên đi rất nhiều ưu thương đau khổ. Dung nhan mẫu thân liền hiện lên, quen thuộc mà không thể vãn hồi hết thảy cũng theo đó hiện lên. Hắn quyến luyến suy nghĩ dư thừa chỉ mong theo trí nhớ mà quay về chổ cũ một ít.
Tâm thần cho nên dần dần quy về một chỗ.
Ban đầu không hề thắt chặt. Hắn phảng phất nhớ về bên người mẫu thân. Phảng phất một lần nữa đặt mình trong Vọng Cảnh các, thậm chí sớm hơn lúc kia một chút, cái thời điểm mà ngay cả hắn cũng không cần lo lắng hay ưu phiền.
Tất cả suy nghĩ ── tất cả nhớ lại, đều dần dần đạm đi.
Dưới chân nước chảy róc rách. Không biết từ khi nào, thân mình ban đầu ngồi xuống giờ đã đứng dậy, đôi mắt vẫn như trước nhắm nghiền. Trước mắt bốn bên không một tiếng người, nhưng tiếng kêu côn trùng hay tiếng nước thản nhiên lại không dứt bên tai. Giữa hè nắng gắt trải qua mấy tầng táng lá màu lục lại hóa thành râm mát, ở trong núi vắng vẻ cô tịch lại lộ ra mấy mạt ấm áp.
Nôn nóng cùng hận ý ban đầu tại đây trải qua một mảng thản nhiên dần dần tịnh lại.
Trong rừng có mấy phần gió mát, thong dong thanh thản mà thả lỏng tinh thần. Hắn cảm nhận được cơn gió, cảm thụ được nước chảy, nỗi lòng dần thu về. Không có vô ý dụng lực, hắn để thân thể thả lỏng lẳng lặng đứng. Đôi mắt nhắm lại ngăn cách hắn loạn mục sắc thái xung quanh, bên tay nghe đủ loại tiếng vang cũng dần trở nên xa cách đặt ngoài tâm trí. Hắn cảm nhận được chính mình nghe thấy thanh âm, thần trí cũng không phải chịu ảnh hưởng. Ngay cả xúc giác hắn cũng dần dần bị ngăn cách.
Gió vẫn như cũ nhẹ nhàng thổi, nước vẫn như cũ róc rách chảy. Tiếng chim hót vẫn như cũ, tiếng côn trùng vẫn như cũ. Nhưng tất cả hết thảy đều đã bị tinh thần ngăn cách ở ngoài── vô tình hay cố ý: Tinh thần hắn đã muốn lên tới giai đoạn lăng việt thân thể.
Bất tri bất giác, tinh thần hắn đã thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, sớm tới cảnh giới “Tâm ngưng hình thích, thiên nhân hợp nhất”.
Kỳ thật, phương pháp đẩy mạnh tu luyện nội công đó, nói cho cùng cũng chỉ là phương pháp tu luyện của tinh thần. Bạch Liệt Dư đi hết một quá trình lại quay về vị trí ban đầu, chính hắn cũng chỉ có tinh thần từ cao xuống thấp, quá đề cao các trình tự mà thôi. Tâm tư hắn dù có phức tạp, bất quá cũng chỉ là một cái hài đồng chín tuổi. Kỳ thật người cách bụng mẹ càng gần, thì càng dễ tiếp cận đến cảnh giới thiên nhân chi cảnh. Chính là, hài đồng dù sao cũng chỉ là hài đồng, không có năng lực lãnh ngộ cao đến mức có thể hiểu được điều này. Nhưng hài đồng tâm tư mặc dù đơn thuần, cũng sẽ dễ dàng đối với ngoại giới sự vật sinh ra hiếu kì── đó cũng chỉ là điều đương nhiên. Nhưng Bạch Liệt Dư vốn có ngộ tính cực cao, lại từng trải qua biến, tất cả tâm tư phức tạp đều là có nguyên nhân không do ngoại vật, một khi gặp được cơ duyên, liền có thể thoát khỏi mà tiến nhập thiên nhân chi cảnh. Khả kỳ kinh bát mạch của hắn đứt đoạn, không thể ảnh hưởng, nên làm cho mười hai điểm trong cơ thể có thể cùng thiên địa tương thong.
Nào đó khí lạnh tự lòng bàn chân thông thuận chảy vào cơ thể, dọc theo họa đồ hình người đã sớm khắc nhập vào trong óc mà chạy thập nhị điểm. Hàn khí nhè nhẹ nhập thân, tinh thần siêu thoát có cảm giác thân mình kia sớm đã trở thành công cụ, không ngừng tiếp nhận khí từ Trường Bạch Sơn này, nay cuồn cuộn thiên địa chi khí.
Không biết qua bao lâu, hàn khí dĩ nhiên doanh mãn thập nhị điểm, lại như trước cuồn cuộn không dứt mà chảy vào. Doanh mãn hàn khí bắt đầu ở quanh thân tìm kiếm chổ phát tiết, mà từng giọt từng giọt, đi vào kỳ kinh bát mạch đã bị đứt khúc.
Không có mảy may đau đớn, chỉ có một loại thấm lạnh tận xương tủy cảm thụ. Hàn khí càng ngày càng xâm nhập, một chút một chút đả chuyển đến kì kinh bát mạch của hắn……..Hắn cảm thấy cả thân mình như tẩm trong tuyết, cũng không có cảm giác đông lạnh khó chịu, ngược lại là thập phần thư thái. Rõ ràng đang đứng, nhưng hắn lại xó cảm giác cả người trôi nổi lơ lửng, không cso gì dựa vào, lại có cái gì đó an tâm bao lấy toàn thân…….
Bất tri bất giác, kia lăng việt thân thể cùng tinh thần, cũng tùy theo đó mà chậm rãi đạm đi ──* * *
Đột nhiên bừng tỉnh, là đã ở một lúc lâu sau.
Bạch Liệt Dư đột nhiên mở mắt, cảnh vật mặc dù vẫn có thể thấy được, xung quanh cũng đã là một mảnh tối đen, hiển nhiên là đã vào đêm. Bản thân vẫn duy trì tình huống như trước đứng thẳng tắp giữa dòng suỗi, hết thảy lúc trước giống như hư ảo trong mơ. Nhìn sắc trời như thế thầm kêu không tốt, chạy nhanh lên bờ mang lại hài, canh hướng y lư của sư phụ chạy đi.
Ý niệm chạy nhanh trở về, phút chốc nhớ lại phương pháp năm đó sở tập khinh công mà vận dụng kinh mạch. Hắn nhất thời không nghĩ nhiều, ai ngờ thân mình thế nhưng nháy mắt đã tiến tới trước mấy trượng. Hắn cuống quýt dừng bước, tĩnh hạ tâm nén xuống nội lực, lúc này mới chú ý tới một cỗ khí lạnh thực khí chính như đồ thị ở chương bảy chảy khắp toàn thân.
Cổ chân khí kia so với lúc hắn kinh mạch chưa đứt đoạn tốt hơn một chút, Kỳ kinh bát mạch đã thong, thả khí tùy ý. Biết chính mình ngoài ý muốn có cơ duyên hấp thu khí tự nhiên của thiên địa đến nỗi khôi phục nội công, Bạch Liệt Dư lập tức mừng rỡ, vận khở khinh công nhắm thẳng dược cư của sưu phụ mà tiến vào
Có được một thân nội công cảm giác đúng là thoải mái như vậy.
Cảm thụ được cơ thể có cảm giác thư thái thoải mái, cùng với từng trận gió đêm trên đường thổi qua hai bên gò má. Phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Liệt Dư nhịn không được mà lộ ra mấy phần thần sắc vui mừng khó có được. Thay đổi không còn như cũ, hắn phát giác chính mình nội tâm bình tĩnh hơn so với dĩ vãng, tựa hồ một phen biến hóa lần này cũng làm tinh thần hắn được rèn luyện hơn trước.
Không quá lâu, dược lư đã ánh vào mi mắt. Bạch Liệt Dư hoãn bước chân đẩy cửa nhập ốc, chỉ thấy lão giả đang ngồi trong phòng ôn nhu nhìn hắn cười nói: “Chúc mừng ngươi! Liệt nhi.”
Lấy công lực thâm hậu của Niếp Đàm, tự nhiên đã sớm chú ý tới bước chân đồ nhi so với lúc trước đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Đứa nhỏ trước mắt coi như đã khôi phục sinh khí, một đôi con ngươi ẩn chứa ánh sao, hiển nhiên chẳng những chữa trị được kinh mạch, tu vi cũng đã có tiến bộ đạt được chút thành tựu.
Bạch Liệt Dư thần sắc dửng dưng, mâu trung lại nhìn ra vài phần thần sắc vui mừng. Hắn một cái tiến lên quì gối bên người sư phụ:
“Nếu không có sư phụ chỉ dạy, đồ nhi như thế nào có đạt được tiến bộ như thế?”
“Vi sư có thể giúp ít nhiều bản thân sao lại không biết? Đến, để cho sư phụ nhìn xem thành tích của ngươi đi.”
“Dạ.”
Bạch Liệt Dư một tiếng ứng qua, liền đưa cánh tay nhỏ nhắn cho sư phụ truyền vào chân khí điều tra kinh mạch cùng chân khí hắn như thế nào.”
Niếp Đàm truyền chân khí vào, lại cùng một cổ thực khí băng hàn chạm trán nhau, quanh thân không khỏi đánh cái rung mình, vội thu hồi chân khí. Đưa tay dò xét tế cảnh của Bạch Liệt Dư, chỉ thấy bàn tay một mảnh vi hàn. Hai hang lông mày cho nên nhíu lại, nói: “Chân khí của ngươi thuộc tính hàn, bây giờ cảm thấy như thế nào?”
“Nội công của đồ nhi trước kia đều không phải là luyện như vậy…….Nhưng, thể hàn?”
Bạch Liệt Dư nghe vậy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sư phụ lại dùng tới từ này. Thực khí của hắn mặc dù hàn, ở hắn mà nói cũng như kẻ khác thư thái hay là mát một chút thôi, như thế nào lại cảm thấy lạnh? Nhưng sư phụ cũng không có lý do để làm mấy việc như lừa hắn như vậy?
Tâm tư khẽ chuyển, chỉ nghe Niếp Đàm lại nói: ‘Chính là chân khí của ngươi mặc dù hàn, lại thập thần tinh thuần mà không hề thiên tà. Nhưng làm sao có thể có chân khí tinh khiết mà lại mang thể hàn như vậy?”
“Đồ nhi cũng không rõ ràng, ban đầu đồ nhi chỉ muốn lắng đọng tâm tư lại, nhưng lại ngoài ý muốn mà được cơ duyên phục hồi kinh mạch, cho đến khi đồ nhi phát hiện cũng đã là một ngày, sắc trời cũng đã đen, chân khí đã tồn, quanh thân cũng cảm thấy một mảng thư thái dễ chịu, mà không như lời sư phụ nói là lạnh.”
Đơn giản nói qua quá trình luyện khí của chính mình, cũng đem trung gian tình huống đề cập tới. Cảm thấy chuyện này một phen trải qua thật là thần diệu, đến tột cùng là như thế nào chính bản thân hắn cũng không rõ, có lẽ để ngày sau khi trưởng thành, có thể hiểu được chuyện này, để tu vi tăng tiến mà đem theo ích lợi.
Niếp Đàm cũng biết rõ ràng một đứa nhỏ toàn diện như vậy biết việc huyền vi chỉ sợ rất khó, cũng cố gắng mà nghe theo như vậy. Lúc này mới nhớ tới tiểu đồ nhi đã ở bên ngoài cả một ngày, sợ là từ khi dùng bữa sáng đến giờ cũng chưa ăn thêm cái gì đi, lập tức vỗ vỗ lưng hắn nói: “Tốt lắm, ngươi buổi trưa chắc không có ăn gì đi? Trước hết ngươi phải dùng bữa tối ── Ngươi nội công đã hồi phục, sau này cứ từ từ cố gắng là được. Trước mắt vi sư muốn dạy ngươi, không phải chỉ có y dược mà thôi..”
“Đồ nhi hiểu đươc.”
Y như bình thường đối đáp, nhưng trước mắt Bạch Liệt Dư trong lòng cũng không khỏi nóng lên.
Nội công đã hồi phục, ngày hắn tự tay báo thù Thanh Long đã không bao giờ…..là giấc mộng không thể hoàn thành, càng có thể tiếp nhận sở học cả đời của một cao thủ như Niếp Đàm, đúng là từ bác mà phục, hết sự lại thông.
Chính là cảm thấy trong lòng vui mừng, mi mắt nhắm lại vẫn thật là yên lặng, tùy sư phụ nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn tiến vào nhà ăn dùng bữa tối.
Dùng qua Bữa tối, Niếp Đàm dặn hắn sớm trở về phòng nghỉ ngơi, Bạch Liệt Dư biết sư phụ lo lắng cho thân mình, nhưng hắn hiện tại nửa phần cảm giác mệt nhọc cũng không có, càng đừng nói là buồn ngủ, vậy nên lấy bản sách cổ kia ra tiếp tục đọc lại một lần nữa.
Sáu chương trước như trước đối hắn không có tác dụng, nhưng chương thứ bảy lại rất cần thiết. Lúc này mới nhớ nội công mình đã khôi phục, toàn bộ chân khí tự nhiên lưu chuyển, lại không biết có chỗ nào mình không rõ ràng. Đang muốn tĩnh tọa tu luyện, ánh mắt cũng không kiềm được mà nhìn thoáng qua Nguyệt Phách trên giường.
Taynhỏ bé nắm lấy chôi kiếm. Ngay cả lúc trước tổng cảm thấy có hơi nặng một chút giờ phút này lại trở nên nhẹ nhàng thập phần thuận tay. Bạch Liệt Dư cảm thấy vui vẻ, lập tức lấy kiếm ra khỏi phòng hướng khoảng đât trống ngoài phòng luyện kiếm.
Lúc này đã là vào tháng bảy, mặt trăng giữa tháng chiếu rọi, trải đầy ánh ngân bạch. Bạch Liệt Dư ngửa đầu nhìn trăng, nào đó cảm xúc từ đáy lòng dâng lên, lại không rõ đó là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy như nhìn trăng mà khó chịu, khả bề ngoài vẫn là như không. Bất quá nghĩ nhiều vô ích. Mâu quang nháy mắt liễm khởi, tay phải đã là rút kiếm.
Từ khi hắn có kiếm đến nay, đây vẫn là lần thứ nhất truyền chân khí vào kiếm. Sở học ngày trước trong đầu vẫn như cũ nhớ rõ cùng với kiếm pháp mà sư thúc chỉ dạy lúc trước, tâm tư thay đổi thật nhanh, thân đã động, kiếm cũng động. Hàn khí theo tới mà quán nhập trường kiếm, Nguyệt Phách dĩ nhiên ẩn hiện từng tia mũi nhọn, lại không biết là do ánh trăng mà sáng lên hay là tự thân kiếm phát sáng?
Chính là cái này không cần truy cứu, Tập võ hay luyện võ tối coi trọng là tâm linh, trước mắt trong lòng có võ, kiếm thức liền từng chiêu từng chiêu xuất hiện đến.
Kiếm chiêu khi thương thế chưa lành cùng với kiếm chiêu lúc này kì thực là không thể so sánh nổi. Lúc này chân khí của hắn nhưng lại ngoài ý muốn tùy thân từng chiêu thức vũ động mà phát chứ không hề có ý thúc giục, Bạch Liệt Dư lập tức thu lại tâm tư, toàn tâm chuyên chú lên thân kiếm.
Nguyệt Phách như là có linh tính, hoàn toàn phối hợp với tâm tư của hắn mà vũ động. Bạch Liệt Dư đã nhiều ngày tích lũy lĩnh ngộ lúc này vẫn là lần đầu ra hết sức, nên việt vũ càng hăng say vui sướng, thần thanh khí sảng.
Hắn một lần lại một lần múa kiếm, mà càng múa lại càng ngộ ra kiếm chiêu. Tuy nói nội công đối với việc tập kiếm thuật vẫn chưa có ảnh hưởng, nhưng như thế nào có thể chân chính đem hết kiếm chiêu kiếm ý xuất hết ra, lại chung quy nhờ có chân khí tương trợ. Hắn mỗi lần xuất một chiêu, so với chính mình lúc trước lại càng thêm hiểu được vài phần, nhưng cũng gặp thêm nhiều khó khăn. Bất quá những khó khăn này cũng chưa đến mức trở ngại hắn tinh tiến, ngược lại còn cho hắn một cái cơ duyên giúp hắn đột phá.
Hảo sau một lúc lâu Bạch Liệt Dư mới thu kiếm. Đang nghĩ muốn vào nhà nghỉ tạm, trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng. Lúc trước cái loại tình tự không hiểu này đã từng tăng vọt. Hắn ngừng lại cước bộ lẳng lặng đứng lại, mà ở lúc cảm giác được cái gì cũng là lúc chấn động toàn thân.
Ánh mắt hắn dời về cánh rừng phía sau ốc, chỉ thấy trong lưa thưa ánh trăng đứng đó một đạo thân ảnh quen thuộc, lập tức trong lòng một trận cảm xúc nổi lên, vận khởi công phu khinh công, thẳng hướng thân ảnh kia chạy vội đến.
Nho nhỏ thân mình, liền như vậy thẳng tắp nhào vào trong lòng ngực người tới.
Bạch Liệt Dư dù có sớm trưởng thành như thế nào, thì bất quá cũng chỉ là cái hài tử. Trước đó, hắn chưa bao giờ rời nhà xa như thế này, nói không nhớ nhà là tuyệt đối gạt người. Chính là hắn đã từng tưởng niệm muốn về nhà thế nào, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới phụ thân cứ như vậy liền xuất hiện trước mặt hắn.
Vẻ mặt phụ thân vẫn như trước có đôi phần ủ dột. Mẫu thân chết đi, làm cho phụ thân vĩnh viễn không thể quay về như dĩ vãng.
Kỳ thật Bạch Nghị Kiệt đến đây vốn chỉ tính toán đứng ở một bên yên lặng nhìn thấy hắn liền hảo, ẩn thân cố che dấu hơi thở, ngay cả Niếp Đàm cũng không dám kinh động. Hắn ở trong rừng quan sát, thấy thứ tử chẳng những thuận lợi khôi phục lại nội công, mà mấy thức kiếm khi múa so với lúc trước còn có phần tinh tiến, không khỏi cảm thấy trấn an. Chính là không nghĩ đến thứ tử thế nhưng có thể phát hiện chính mình tồn tại. Hắn cùng lúc cũng giật mình, cùng lúc lại đau lòng cho thứ tử, lập tức không hề che dấu mà gắt gao ôm thứ tử vào trong lòng mình.
Này một khi ôm mới phát hiện: Thân mình Liệt nhi không còn giống như trước, ẩn lộ ra một cổ cảm giác lành lạnh. Hắn cũng giống Niếp Đàm truyền chân khí điều tra ra cổ thực khí tinh khiết làm cho người khác sợ hãi, lập tức lên tiếng hỏi lại nguyên nhân.
Bạch Nghị Kiệt có thể từ trong giới nhân sĩ vô danh mà nhảy lên làm một trong tứ đại thế lực trên giang hồ, tự nhiên phải có hiểu biết bất phàm. Lúc này gặp được thứ tử, hắn lược xuống trầm tư, sau một lúc lâu mới nói:
“Chân khí của ngươi thuộc thể hàn, có lẽ cùng phương pháp tu luyện đó có quan hệ. Phụ thân lúc trước không để ý, nhưng hiện tại xem ra, nơi ẩn cư của sư phụ ngươi thật ra có một khối phúc địa bảo địa ── chính là Trường Bạch sơn này vốn là nơi thiên địa tích hàn khí, nước lại mang tính âm, phương thức ngươi tồn dưỡng khí cũng không phải phương thức thông thường mà là thiên chân khí thể hàn. May mắn ngươi tuổi còn nhỏ, trước đây lại mất đi nội công, giờ lại dùng phương pháp này luyện tập. Ngươi trước mắt thực khí không giống với người thường, phải bài trừ thành kiến, thuận theo tự nhiên, không cần lấy các phương pháp khác thúc giục. Nếu có chút rảnh rỗi, cũng hảo hảo tìm hiểu thân mình. Hiểu biết nội công của mình đến tột cùng là như thế nào vận tác, thuận thế bảo tồn chân khí, để có thể điều hòa âm dương, để tu vi thêm tăng tiến, đã hiểu?”
“Con đã biết.” Bạch Liệt Dư nhẹ nhàng ứng qua, mâu quang cũng vừa chuyển, hỏi: “Phụ thân…..mọi người ở sơn trang có khỏe không? Hơn nữa Sí Dư, Hố Dư bọn họ……”
“Hết thảy đều như cũ. Ngươi rời đi không lâu, cha cũng cho Tam đệ ngươi lựa chọn binh khí. Hắn chịu ảnh hưởng của Quang Lỗi mà đối với việc chế tạo cơ quan cực kỳ nhiệt tình, tâm tư đã bình phục không ít. Hố nhi thì để cho Đại ca ngươi chiếu cố, hắn thập phần nhu thuận trí tuệ, về sau nhất định cũng có thể trở thành một người hữu dụng── chỉ tiếc mẫu thân ngươi vô duyên thấy.”
Tuy là nói rõ tình hình gần đây, nhưng nói xong lại nhịn không được mà nhớ đến vong thê. Hắn lời vừa nói ra, nỗi đau kịch liệt lại gợi lên, phụ tử hai người trong lúc đó lập tức hóa thành một mảnh yên lặng.
Bạch Liệt Dư tựa vào trong lòng ngực phụ thân, tuy biết rằng mới vừa rồi phụ thân chính là cảm khái chi ngữ, cảm thấy tự trách vẫn là nhịn không được mà dấy lên. Chính là, bây giờ có nói gì đi nữa, bất quá chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi.
Chừng qua hảo một trận, Bạch Nghị Kiệt mới lên tiếng thở dài……..”Thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về ngủ đi! Liệt nhi thay phụ thân hướng tiền bối vấn an, nói phụ thân là do sốt ruột mới đến, lại sợ làm phiền lão nhân gia, không đến bái kiến được, mong rằng lão nhân gia thứ lỗi.”
Hắn biết cùng thứ tử một phen gặp gỡ sớm đã lộ hành tung, dặn thứ tử bẩm báo như vậy, cũng là để cho Niếp Đàm đã sớm tỉnh lại nghe thấy. Kì thật lấy thân phận hắn mà xuất hiện ở phương bắc cũng không thỏa đáng, bất quá võ công của hắn thiên hạ đều biết, thật muốn che dấu hành tung, trên đời thật cũng khó tìm ra người có thể phát hiện.
Bạch Liệt Dư nghe vậy liền gật đầu, cảm thấy lại khó tránh khỏi không tha, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên yên lặng nhìn xem khuôn mặt ủ dột mang vẻ ôn nhu hiền hòa của phụ thân hảo một trận, rốt cuộc cũng chịu thoát ly ôm ấp của phụ thân, quay về ốc đi ngủ.
Nhìn thứ tử thân ảnh đi vào trong phòng, mãi cho đến lúc nghe được tiếng hít thở vững vàng của hắn truyền đến, Bạch Nghị Kiệt rốt cuộc mới nâng chân nhẹ nhàng mà rời đi
Bầu trời giữa tháng vẫn như cũ cao lồng lộng, gió đêm mơn trớn lá rừng, mang đến một chút ồn ào thu ý. Những mưa gió đầu xuân hiện giờ đã hoàn toàn mất đi tung tích, khả hết thảy tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Năm này, Bạch Liệt Dư chín tuổi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.