Khe núi nhỏ kì thực cũng không thể gọi là khe núi, chính ra, chỉ nên gọi là cái rãnh.
Dưới chân núi phía nam Yến gia bảo có một khe núi dài chừng hai dặm, rộng chỉ khoảng một thước, sâu không thấy đáy. Từ trên cao nhìn xuống như ngọn núi khổng lồ mở to miệng, không có hảo ý hắc hắc cười không ngừng.
Khi Chung Kỳ Nguyên còn nhỏ tới Yến gia bảo làm khách cũng đã cùng Yến Hiểu chơi đùa ở vùng phụ cận, nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Bọn trẻ Yến gia đều nghe lời người lớn dặn, nghìn vạn lần không nên đến khe núi kia chơi đùa, bởi khe núi vừa hẹp vừa sâu, nếu không cẩn thận ngã xuống ngay cả kết đan tu sĩ cũng khó có thể cưỡi khí cụ xuống dưới cứu viện.
Thế nhưng lần này Chung Kỳ Nguyên lại có một đồng bọn tài cao lớn mật, muốn xuống dưới cũng không phải việc khó khăn gì.
Dưới khống chế của Tào Phẩm, pháp khí cẩn thận từng li lướt xuống khe núi. Nhìn quái thạch lởm chởm hai bên Chung Kỳ Nguyên không khỏi tặc lưỡi cảm thán, nắm trong tay linh lực hoàn mĩ của nguyên anh tu sĩ mới có thể cưỡi khí cụ phi hành ở nơi khe núi hiểm trở thế này. Nếu tu vi kém chút, chỉ khống chế không tốt một chút thôi là có thể không thắng kịp mà đụng ngay vào tảng đá gồ lên bất ngờ, đi đời nhà ma!
Sau khoảng thời gian một bữa cơm, hai người chậm rãi đáp xuống khe núi.
Tào Phẩm nhìn quanh bốn phía, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trong khe sâu không lớn lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tu/9481/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.