Ở nơi cách bọn chúng chỉ có mấy dặm, Tào Phẩm nhảy khỏi pháp khí, lấy ra thế thân phù, để thế thân phù ngụy trang họ tiếp tục bay về hướng Tây, mà hắn lại lấy ra ẩn thân phù cho mình cùng Chung Kỳ Nguyên.
“Nhẫn của huynh nhìn thì rất bình thường, nhưng không ngờ mọi thứ đều có thể chứa được.” Chờ Tào Phẩm làm tốt mọi chuyện, Chung Kỳ Nguyên bội phục nói.
“Đều là tại ta!” Chung Kỳ Nguyên xấu hổ muốn chết, dọc đường đi bảo vật, pháp khí, phù lục của Tào Phẩm đều tổn hao không ít, trong đó rất nhiều đều là thượng phẩm hiếm thấy. Ngược lại, y ngoài một thanh bản mệnh phi kiếm, hơn mười khối linh thạch bậc trung, hầu như không mang theo bất cứ vật gì rời Chung gia.
Hiện tại y chính là một gánh nặng lớn cho Tào Phẩm.
“Vậy Nguyên Nguyên hôn ta một cái làm thù lao đi!” Tào Phẩm cợt nhả chu miệng qua, hì hì, Nguyên Nguyên vẫn còn so đo nhiều về chuyện chấn lôi châu!
Chung Kỳ Nguyên liếc hắn một cái, cắn răng, nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở dán lên môi Tào Phẩm.
Tào Phẩm trong lòng đại hỉ, Chung Kỳ Nguyên da mặt mỏng, muốn y chủ động khó như lên trời, không ngờ chỉ là hơi chút lợi dụng cảm giác xấu hổ của y lại có thể đổi được Nguyên Nguyên chủ động dâng môi lên.
Ha ha, quá lời!
Tào Phẩm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mở lớn miệng đón kiều khách đang e thẹn bước vào, đôi môi hợp lại đã mang khách quý vây khốn trong môi lưỡi, đem khách nhân mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tu/9469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.