Ngủ không biết bao lâu Chung Kỳ Nguyên mới dần tỉnh lại.
“Tỉnh rồi? Nào, uống nước đi.” Bên cạnh lập tức có người nâng y dậy, lại đưa qua chén nước.
Uống vài ngụm nước từ tay người nọ, cổ họng khô khốc thoải mái lên rất nhiều, “Nói, lúc huynh qua tâm ma rốt cuộc gặp cái gì, còn đem ta giày vò tới chết.”
Tào Phẩm yêu dáng vẻ này của y muốn chết, tai rõ ràng xấu hổ đỏ bừng bề ngoài lại ra vẻ ngạo mạn.
Người này, mới gặp thì lạnh lùng khách khí, sau khi thất thân lại quật cường trấn tĩnh, khi giúp hắn kết anh thì tình thâm ý thiết, khi hãm sâu trong tình dục thì vô hạn phong tình… Rất thích, chỉ cần là người này, mỗi mặt thể hiện ra hắn đều rất thích!
“Tâm ma thực sự rất đáng sợ.” Hắn ngồi xuống, đem người ôm vào trong ngực, “Đệ càng sợ cái gì, nó càng xuất hiện cái đó. Trong tâm ma, linh căn của ta không còn, công lực đang có không thấy, sư phụ cũng không cần ta, ta tựa như hạng con sâu cái kiến thấp hèn mà sống, mặc cho người ta ức hiếp sỉ nhục, nhận hết khinh thường. Đáng sợ nhất chính là ngay cả đệ cũng rời khỏi ta, ta rất tức giận, trong lòng nghĩ nếu nhốt đệ lại, mỗi ngày đều cùng đệ song tu, tu cho đệ không còn sức lực, đệ sẽ đi không được nữa, cho nên —”
“A —” Nâng tay Tào Phẩm lên, hung hăng cắn lên cổ tay một miếng, lưu lại hai dấu răng thật sâu, còn không hả giận lại cấu hắn mấy cái “Thì ra trong tâm ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tu/9466/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.