🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi mọi người đang nôn nóng chờ đợi kết quả, màn hình vẫn chỉ có một màu đen tĩnh mịch. Một không khí căng thẳng bao trùm khắp thao trường, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc bảng điện tử, nhưng màn hình chỉ nhấp nháy ánh đèn mờ.

Kỷ Thần Hi không vội vàng, cô chỉ lặng lẽ đặt khẩu súng trở lại vị trí ban đầu rồi quay lại hàng đứng của mình, khuôn mặt không biểu lộ gì ngoài sự bình thản.

"Xin lỗi nhé." Cô chỉ nói một câu ngắn gọn với đồng đội của mình, rồi cũng không giải thích gì thêm. Vẻ mặt của cô vẫn không có chút gì khác biệt so với bình thường, như thể tất cả chỉ là một phần bình thường trong cuộc hằng ngày.

Thời gian trôi qua, nhưng màn hình vẫn im lặng. Lục Nhất thấy tình hình không ổn, liền cau mày gọi cho bộ phận kỹ thuật, yêu cầu họ kiểm tra xem liệu có phải hệ thống chấm điểm gặp sự cố gì không.

An Cảnh Phong đứng ở một bên, ánh mắt khẽ nheo lại khi nhìn về phía bia bắn, rồi cất giọng đều đều, như thể đã biết trước mọi chuyện:"Không cần kiểm tra nữa. Em ấy bắn được 10 điểm. Vòng thi này, Mộ Nguyệt Vũ thắng"

Lục Nhất ngạc nhiên quay lại nhìn An Cảnh Phong, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc. Làm sao anh ta lại biết chính xác số điểm của Kỷ Thần Hi? Liệu có phải anh ta có khả năng nhìn thấy được những gì từ rất xa hay không? Nhưng ngay sau đó, Lục Nhất lại nghĩ đến một việc, nếu thực sự Kỷ Thần Hi chỉ bắn được 10 điểm, thì cô thật sự quá kém cỏi, và có lẽ kết quả này cũng không đáng phải làm to chuyện. Lục Nhất không hứng thú dẫn dắt những học viên không có năng lực, vì vậy anh ta chỉ thở dài rồi tiếp tục quan sát.

Đột nhiên, Mặc Bắc Hàn từ phía sau vỗ lên vai Lục Nhất, khoé môi anh ta hơi cong lên, như thể muốn nhắc nhở anh điều gì đó:"Trước khi đưa ra phán xét, sao không thử kiểm tra bia bắn đi."

Lục Nhất cảm thấy sự không thoải mái từ lời nói của Mặc Bắc Hàn, nhưng anh ta vẫn không nói gì, chỉ mím môi nhìn về phía Mặc Bắc Hàn, sau cùng không tỏ ra phản bác gì.

Ngay sau đó, Mặc Bắc Hàn đi đến giữa thao trường, đứng trước mặt hai đội, anh không nói gì thêm và cũng không giải thích gì về việc số điểm của Kỷ Thần Hi không được hiển thị trên bảng kết quả, mà chỉ thông báo một cách ngắn gọn và dứt khoát:"Người chiến thắng là Mộ Nguyệt Vũ"

Mặc dù Mộ Nguyệt Vũ là người chiến thắng, nhưng các thành viên trong đội của cô ta lại cảm thấy khó chịu khi không biết được số điểm của Kỷ Thần Hi. Họ không thể đem khoảng cách điểm số ra để chế nhạo cô, điều này khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Ai nấy đều rất ấm ức, nhưng không dám lên tiếng vì sợ đắc tội với những vị giáo quan có khuôn mặt lạnh như băng trước mặt.

Phía bên đội của Kỷ Thần Hi, ba người đồng đội của cô cũng không tỏ ra bất ngờ. Họ đã đoán trước kết quả, vì vậy họ chỉ lặng lẽ an ủi cô một chút rồi thôi, không có phản ứng gì thái quá.

Riêng Kỷ Dược Phàm, cậu ta cảm thấy rất không vui, thậm chí còn cất giọng phàn nàn:"Chỉ có 72 điểm mà cũng không bắn qua được. Chị có đúng là con cháu nhà họ Kỷ không thế?"

Kỷ Thần Hi thở dài một hơi, nhún vai như không có gì to tát:"Đừng trách tôi, ai bảo tên giáo quan kia khiến tôi không thuận mắt. Tôi không muốn hắn làm người hướng dẫn.



"Vậy chị thuận mắt tên ẻo lả kia à?" Kỷ Dược Phàm không nhịn được mà bật lại:"Này, tôi rất vui nếu chị chia tay tên mặt lạnh tâm cơ kia, nhưng nếu có muốn chuyển đối tượng khác, thì chị cũng nên chọn người xuất sắc hơn anh ta một chút chứ? Anh Bắc Hàn chẳng hạn, tuổi trẻ tài cao, lấy quân hàm Thiếu tướng khi chưa ba mươi, chẳng xứng với chị quá còn gì."

Kỷ Thần Hi không ngờ Kỷ Dược Phàm lại bắt kịp trọng tâm câu nói của cô nhanh như thế, nhưng khi nghe cậu nhắc đến Mặc Bắc Hàn, vẻ mặt cô bỗng đen đi.

"Thứ nhất, tên mặt lạnh tâm cơ mà cậu nói đến là anh rể của cậu. Thứ hai, gu của tôi không phải cầm thú khốn nạn. Hiểu chứ?"

Kỷ Dược Phàm nghe xong thì ngẩn người, không hiểu tại sao cô lại có thái độ như vậy. Cầm thú khốn nạn là ý gì?

Sau vòng thi, mọi người được giải lao ba mươi phút để đến phòng ăn chung để ăn sáng. Kỷ Thần Hi lại âm thầm tách ra khỏi nhóm, rồi chặn đường một người.

"Giáo quan An, trùng hợp quá." Kỷ Thần Hi lịch sự chào hỏi.

An Cảnh Phong quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nhàn nhạt:"Học viên Kỷ, tổng thời gian di chuyển và ăn sáng chỉ có 30 phút, nếu bạn còn không đi thì sẽ không kịp đấy."

Kỷ Thần Hi gật đầu, như thể đồng ý với anh. Nhưng rồi, cô lại thản nhiên nói:"Không sao, không ăn một bữa cũng chẳng chết được. Nếu giáo quan An đang gấp thì mời"

Cô vui vẻ tránh đường để An Cảnh Phong đi, không hề truy hỏi anh những nghi ngờ của mình. Cô tin chỉ với cách thức đơn giản này, cũng đủ để lột lớp ngụy trang của ai kia rồi

Người nào đó thật sự chỉ biết bất lực thở dài, rồi đi thẳng về phía trước. Chỉ có điều khi đi ngang qua, anh vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay của cô, khiến Kỷ Thần Hi không khỏi giật mình.

"Giáo quan An, trong quân doanh mà lôi lôi kéo kéo thế này...không hay lắm đâu." Kỷ Thần Hi cười nhẹ, vừa nói vừa rút tay lại.

"Anh sợ con người em rồi. Ngoan ngoãn một chút, anh rất nghiêm khắc đấy, sẽ không nhẹ tay đâu!" An Cảnh Phong cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại như đang tức giận.

Kỷ Thần Hi cố nhịn cười, đáp lại:"Dạ rõ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.