Trước chiếc trực thăng, một người đàn ông trong bộ quân phục đứng thẳng, vững vàng, như một tòa tháp không thể lay chuyển. Mái tóc ngắn, gọn gàng, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị như muốn nhìn xuyên qua từng ngọn cây trong khuôn viên trường. Và đó chính là giáo quan đi đón người của khóa huấn luyện đặc biệt, người sẽ là người giám sát việc hoàn thành thử
thách đầu tiên của các học viên.
Giáo quan có xuất thân chính quy từ quân đội như anh ta không phải là người dễ tính, không bao giờ có sự bao dung với sự thiếu kỷ luật. Anh đang nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, đồng hồ đếm từng giây trôi qua với sự chính xác tuyệt đối, sự kiên nhẫn chờ đợi dường như đã trở thành một phần của anh. Mỗi giây trôi qua, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt không hề dao động.
Thời gian tiếp tục trôi, chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là trực thăng sẽ phải cất cánh. Tuy nhiên, hai bóng người đang đợi ở xa kia vẫn chưa thấy xuất hiện. Mặc dù giáo quan không thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, nhưng sự căng thẳng trong không khí cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được sự chờ đợi nặng nề.
Trợ lý đứng bên cạnh, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía khu vực đỗ trực thăng, không khỏi lắc đầu.
"Còn hai phút nữa, e là họ sẽ không đến kịp" Trợ lý nói, giọng nói tràn đầy sự
tiếc nuối.
Thử thách thời gian ảo do chính Thủ Trưởng của họ đặt ra, chỉ để dành riêng cho hai học viên có lý lịch tốt nhất của khoá huấn luyện. Ông ấy muốn xem xem IQ của tân khoa trạng nguyên điểm tuyệt đối và sém được điểm tuyệt đối cao như thế nào. Nếu ngay cả cái bẫy nhỏ này cũng không giải được, hai người họ cũng không cần tham gia khoá huấn luyện nữa. Có thể nói, thiên tài
như họ càng bị đặt tiêu chuẩn cao hơn so với những người còn lại.
Giáo quan vẫn mặt lạnh như băng, không nói bất kỳ câu gì, chỉ tập trung vào chiếc đồng hồ, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc. Sự chờ đợi càng kéo dài, càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng. Một chút sự thiếu kiên nhẫn bắt đầu lộ ra từ từng động tác của giáo quan. Đúng lúc đó, gió từ cánh quạt trực thăng thổi mạnh hơn, khiến bụi đất bay lên mù mịt, tạo ra một cảnh tượng đầy ấn tượng nhưng cũng thật khắc nghiệt.
Ánh mắt của giáo quan trở nên sắc lạnh, không còn chút cảm thông nào. Anh đã quen với những thử thách khắc nghiệt, quen với việc đón nhận những người không kịp thời gian. Thực sự, nếu họ không đến đúng giờ, cơ hội này sẽ vĩnh viễn biến mất. Không có ai trong quân đội có thể chậm trễ mà không phải chịu hậu quả.
Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ trên tay giáo quan với kim giây đang trôi tích tắc theo từng nhịp đầy nhịp nhàng, đánh dấu rằng thời gian đã gần hết khi kim giờ đã chỉ đến số ba. Chỉ còn vài giây nữa, chiếc trực thăng sẽ cất cánh, và lần huấn luyện này sẽ tiếp tục mà không có sự tham gia của hai người kia.
Vậy mà, khi chỉ còn đúng ba giây, hai bóng dáng xuất hiện cùng lúc.
Kỷ Dược Phàm bước đến trước chiếc trực thăng, vẫn trong bộ quân phục, nhưng vẻ lười biếng, chẳng chút vội vã. Anh nhìn vào giáo quan với ánh mắt chẳng chút sợ hãi. Chân anh dài bước ra, giày đạp trên nền đất tạo ra âm thanh vang vọng, như để làm rõ sự hiện diện của mình.
"Chúng tôi chưa trễ giờ mà đúng không?" Kỷ Dược Phàm hỏi, đôi mắt sáng ngời, miệng cười nhếch lên một cách tựa như chẳng có gì là khó khăn.
Ngay sau đó, Kỷ Thần Hi cũng bước đến, nhanh chóng theo sát anh. Mái tóc dài bạch kim của cô đã bị gió được tạo ra từ cánh quạt của trực thăng thổi bay lên, nhưng ánh mắt cô lại sắc bén như một lưỡi dao cắt không khí. Cô đứng thẳng, không hề hốt hoảng, trên mặt chỉ có một nụ cười nhạt, nhưng sự tự tin tỏa ra từ người cô khiến mọi thứ xung quanh như lắng đọng.
"Không những không trễ, còn sớm hơn tận ba giây đó" Kỷ Thần Hi cười nhẹ, nhìn thẳng vào giáo quan, ánh mắt như đang khiêu khích.
Giáo quan nhìn họ, không có chút thay đổi về sắc mặt. Anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, không vội vã lên tiếng. Tuy nhiên, trong ánh mắt của anh, một sự thừa nhận không rõ ràng lướt qua, dù anh không để lộ ra ngoài. Tất cả sự chờ đợi, căng thẳng, đều tan biến trong giây phút ấy.
Trợ lý đứng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, như thể một khối đá nặng nề vừa được gỡ bỏ khỏi bờ vai.
Giáo quan cúi đầu, nhìn vào đồng hồ một lần nữa, rồi ánh mắt chuyển về phía hai người trước mặt. "Lần này các bạn may mắn" Anh nói, giọng điệu không thay đổi, nhưng lại có chút sắc lạnh:"Nhưng đừng nghĩ rằng các bạn có thể làm mình làm mẩy. Từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy."
Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đều không nói gì thêm, vì cả hai đều nhìn ra tên giáo quan trước mắt không phải kẻ dễ nói chuyện gì. Quay sang hỏi viên trợ lý theo sau về việc lên trực thăng và những điều cần lưu ý. Cả hai như hẹn trước đều không hỏi về việc thời gian ảo trên thư giới thiệu, đơn giản vì họ chẳng quan tâm, muốn chơi bọn họ ấy à, chỉ với nhiêu đó là chưa đủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]