Chương trước
Chương sau
Kỷ Thần Hi thầm thở dài. Cô đã định giao chuyện này cho bác ba trai của cô giải quyết, ít ra mọi thứ sẽ diễn ra theo trình tự pháp luật một cách công chính và nghiêm minh nhất, ít ra gia chủ nhà họ Ngô cũng chỉ phải đi bóc lịch tầm mười tới hai mươi năm, đồng thời phải đóng bù số tiền thuế và tiền phạt ông ta đã cố tình trốn tránh trước đó. Nhưng một khi Tịch Cảnh Dương đã nhúng tay vào, xem ra nhà họ Ngô gì đó sắp không còn tên trong cái đất Thủ Đô này nữa rồi.

Quản lý cửa hàng nhìn tình cảnh trước mắt càng lúc càng đi xa, hoang mang lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh túa ra như mưa ở trên trán. Sau một vài phút định thần để lấy lại bình tĩnh, ông sắp xếp nhân viên trong cửa hàng đi trấn an những vị khách khác, còn ông đầy cẩn trọng ngỏ lời với vị khách siêu VIP của mình.

"Thưa tiểu thư, vậy bộ trang sức của JS này.."

Kỷ Thần Hi không quay nhìn ông mà nhìn người phụ nữ mập với vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, thản nhiên đáp:"Vị đại phu nhân nhà họ Ngô này chẳng phải đã ký giấy xác nhận rồi sao? Đương nhiên là để bà ấy thanh toán. Còn không thanh toán được thì...ông cứ làm theo đúng quy định của cửa hàng. Báo cảnh sát đi."

Một bộ trang sức thôi mà, còn là mẫu từ mấy năm trước nữa, nhìn kỹ lại đúng là không xứng với mẹ chồng siêu ngầu của cô. Đối với món quà đầu tiên tặng mẹ chồng với danh nghĩa con dâu, cô vẫn nên thiết kế một bộ độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho bà ấy thì hơn.

Quản lý cửa hàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay sang xác nhận lần nữa với người phụ nữ mập:"Vị phu nhân này, bà sẽ thanh toán chứ?"

Người phụ nữ mập trợn mắt, gương mặt bà ta tái nhợt, gần như gào lên với giọng điệu đã không còn tự tin:"Thanh toán gì chứ! Một bộ trang sức rác cũng đòi tận hai tỷ, sao mấy người không đi ăn cướp luôn đi!"

Quản lý cửa hàng không hề phản bác lại lời nào và cũng chẳng buồn nói lời thứ hai, ông vẫn điềm nhiên như không, rồi nhấc điện thoại chuyên dụng lên để gọi cảnh sát.

Ánh mắt người phụ nữ mập lộ rõ sự hoảng loạn, không biết phải ngăn cản thế nào. Bà ta có thể tự nói với bản thân rằng, những gì mà một nhà ba người kia nói ra, cùng lắm chỉ là mấy lời bốc phét giả dối mà thôi. Nhưng việc quản lý cửa hàng gọi cảnh sát đến thì không thể nào là giả được.

Một người phụ nữ như bà ta ở nhà họ Ngô chỉ có tiếng chứ không có miếng, mọi việc đều phải thông qua chồng của bà ta trước. Nếu để người nhà họ Ngô biết được bà ta xảy ra tranh chấp với mấy kẻ không đâu, đến mức phải vào đồn cảnh sát, e là về sau bà ta sẽ chẳng sống yên bình trong cái nhà đó nữa.

Quản lý cửa hàng lần nữa quay sang Kỷ Thần Hi, hai tay cầm lấy tấm thẻ xanh của JS để hoàn trả cho cô.



"Tiểu thư, thẻ của cô đây ạ."

Kỷ Thần Hi khế gõ tay lên mặt kính của tủ trang sức, như cười như không nhướng mày nói:"Không cần gấp. Chẳng phải ban nãy mẹ chồng tôi muốn mua hết toàn bộ trang sức bên trong cửa hàng rồi sao, quẹt thẻ của tôi đi"

Thẻ xanh của JS cũng được xem như là một loại thẻ VISA đặc biệt của ngân hàng quốc tế với hạn mức thẻ tối đa là một trăm tỷ, vì vậy hoàn toàn có thể dùng nó để thanh toán cho những khoản tiền lớn.

Diệp Lạc Anh vội giữ tấm thẻ của Kỷ Thần Hi lại từ trên tay của quản lý cửa hàng, không vui ngăn cản:"Đã nói là mẹ mua sao có thể để con thanh toán được?"

Trước mặt Diệp Lạc Anh, Kỷ Thần Hi thu lại khí thế bá vương của mình, lại trở về dáng vẻ thỏ con đáng yêu, cô lắc đầu mỉm cười từ chối việc để bà trả tiền cho mấy món đồ mình không hề dùng đến. Nói như trước đó bà ấy muốn để cô ném chơi, nhưng viên kim cương khổng lồ nằm trong góc tủ kia...cô sợ là ném chết người được luôn đấy, nói gì đến mấy món còn lại.

Nhưng mẹ chồng của cô đã lớn tiếng nói là sẽ mua tất, vậy thì cô chiều bà ấy một chút cũng chẳng sao, cứ thanh toán hết rồi đem cả đống trang sức này xung vào công quỹ quốc gia.

Qua một lúc thuyết phục, cộng với việc Tịch Cảnh Dương cũng góp phần nói giúp, Diệp Lạc Anh đành đồng ý thanh toán bằng thẻ của Kỷ Thần Hi. Bà thầm nghĩ trong lòng rằng có con trai bà ở đây, sẽ không có chuyện con dâu của bà thiếu tiền được, nên miễn cưỡng đồng ý.

Vốn dĩ quản lý cửa hàng chỉ tưởng họ nói đùa, để phản bác lại người phụ nữ mập kia mà thôi, nào ngờ họ lại muốn quẹt thẻ thanh toán toàn bộ thật?

Doanh thu tháng này không nói đến, nhưng tiền hoa hồng mà ông và các nhân viên trong cửa hàng sẽ nhận được còn không đủ để mua căn hộ căn cấp nhất ở trung tâm thành phố nữa hay sao.

"Tiểu...tiểu thư? Cô muốn quẹt thẻ thanh toán thật sao?" Quản lý cửa hàng mất niềm tin vào loài người lên tiếng hỏi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.