Chương trước
Chương sau
"Mẹ thật sự muốn tự mình nấu ăn cho hai đứa" Diệp Lạc Anh nói, giọng điệu có chút nuối tiếc:"Nhưng đạn để dịp khác vậy"

Tịch Cảnh Dương nghe bà đồng ý cũng thấy nhẹ lòng hơn, nhanh chóng lựa lời an ủi:"Mẹ, ra ngoài ăn cũng là một cách để gia đình gần gũi hơn."

Anh biết mẹ mình muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho gia đình, nhưng kỹ năng nấu nướng của bà thật sự có chút vấn đề, thậm chí có lần còn làm bếp bốc khói. Vậy nên vẫn là nên ra ngoài ăn thì hơn, để còn bảo vệ căn bếp của nhà tổ Tịch gia.

Kỷ Thần Hi cười nhẹ, thấy dáng vẻ lúc này của anh thật dễ thương.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, và sau bữa tối tại một nhà hàng sang trọng, họ đã có những khoảnh khắc cười nói vui vẻ bên nhau.

Dù được mệnh danh là đệ nhất phu nhân của Thủ Đô, nhưng Diệp Lạc Anh chưa từng tỏ ra bản thân cao quý hơn ai, hay quá khắc khe với các quy tắc của giới hào môn ở trên bàn ăn. Mà ngược lại, bà luôn ân cần và đối xử với Kỷ Thần Hi vô cùng dịu dàng, mọi thứ đều chiều theo cô con dâu mới.

Đến khi dùng bữa xong, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng trở nên khắng khít. Hai người khoác tay nhau đầy thân thiết cùng bước chân vào một trung tâm thương mại lớn thuộc tập đoàn Tịch Thị, còn Tịch Cảnh Dương chỉ biết cười khổ đi theo sau để làm người xách đồ.

Vào đến bên trong, Diệp Lạc Anh nhanh chóng dẫn Kỷ Thần Hi vào các cửa hàng xa xỉ và thương hiệu nổi tiếng, từ quần áo đến túi xách, không ngừng chọn lựa những món đồ đẹp và đắt đỏ nhất, sau đó thẳng tay mua hết để tặng cho Kỷ Thần Hi.

Lúc này, Kỷ Thần Hi bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi đã mời bà đi cùng, vì cô thật sự không thể ngăn cản nổi đại phú bà đốt tiền như đốt giấy.

Cuối cùng, khi Diệp Lạc Anh định chọn thêm một món đồ, Kỷ Thần Hi nắm lấy cơ hội và kéo bà vào một cửa hàng trang sức nổi tiếng đến từ nước R. Cô biết rằng nếu không hành động nhanh, bà sẽ lại mua thêm nhiều món khác nữa.

Mau nhìn anh chồng đáng thương của cô xem, anh lúc này khác này cái giá treo đồ đâu chứ. Đến mức anh phải ra hiệu cầu cứu cho cô, rồi âm thầm tách đi riêng để giải quyết đóng túi trên người, còn Diệp Lạc Anh thì bị Kỷ Thần Hi kéo tay đi vào trong trước.



Bên trong cửa hàng lúc này, Kỷ Thần Hi cầm tấm thẻ màu xanh đặc biệt và đưa cho nhân viên. Ngay khi nhân viên nhìn thấy thẻ, vẻ hoảng hốt hiện lên rõ ràng trên mặt họ. Một người nhanh chóng đi tìm quản lý, trong khi người còn lại cúi đầu phục vụ Kỷ Thần Hi với sự kính trọng.

Quản lý cửa hàng hối hả chạy đến, tấm thẻ xanh vẫn cầm trên tay, liên tục gật đầu xin lỗi vì đã để Kỷ Thần Hi phải đợi lâu.

Kỷ Thần Hi lắc đầu tỏ ý không sao, mỉm cười hỏi về bộ trang sức mới nhất của JS. Tấm thẻ mà cô rút ra ban nãy, là biểu tượng cho thân phận nhà thiết kế trang sức JS hàng đầu thế giới. Khi thẻ được đưa ra, điều đó có nghĩa chủ thẻ có thể yêu cầu bất kỳ sản phẩm nào của JS, dù là sản phẩm số lượng hạn chế đi nữa.

Diệp Lạc Anh nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt ngạc nhiên. Là một fan trung thành của trang sức JS, bà hiểu rằng những thiết kế của JS luôn được chế tác với số lượng cực kỳ giới hạn và chưa từng có tiền lệ đặt trước. Thật khó tin rằng giờ đây bà lại cầm trên tay bộ mới nhất. Nếu nói bà không cảm thấy vui vẻ chính là nói dối.

"Tiểu Thần Hi, làm sao con có thể khiến họ đem bảo vật trấn tiệm ra bán thế này?" Diệp Lạc Anh không giấu nổi sự kinh ngạc của bản thân, liền hỏi.

Trang sức JS là vật phẩm gì cơ chứ? Chính là thứ dùng tiền hay rất nhiều tiền cũng chẳng thể mua được. Ở mỗi cửa hàng tợp tác với JS, đều chỉ sở hữu duy nhất một bộ, được gọi là bảo bối trấn tiệm. Đó chính là thứ bọn họ khẳng định không bao giờ bán, chỉ để trưng bày.

Cho dù là chủ của trung tâm thương mại như Tịch Cảnh Dương đi nữa, cũng chỉ có thể ký hợp đồng hợp tác để những cửa hàng này trưng bày sản phẩm của JS, chứ hoàn toàn không có quyền mua hay bán sản phẩm của JS cho bất kỳ ai. Nếu thật sự muốn mua, trừ khi được chính JS đồng ý bán hoặc nắm trong tay thứ biểu tượng cho thân phận là tấm thẻ xanh kia.

Diệp Lạc Anh không thể nào tin được lại hỏi:"Con quen biết với JS sao?"

Kỷ Thần Hi chỉ khẽ gật đầu, không muốn nói nhiều về chuyện này. Cô biết rõ rằng sự thần bí của JS cũng là một phần làm cho những thiết kế trở nên giá trị hơn cả, và đương nhiên cô sẽ không tự đem thân phận mình phơi bày ra.

Quản lý cửa hàng liền đưa ra bộ trang sức lấp lánh, mỗi viên đá quý đều tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Diệp Lạc Anh không giấu được sự thích thú, bà thốt lên:"Thật đẹp! Con có biết không? Mẹ rất thích thiết kế của JS, nhưng chưa bao giờ có cơ hội sở hữu trọn vẹn một bộ như thế này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.