Chương trước
Chương sau
Có thể nói ở Nước Z này, nhà họ Kỷ chính là gia tộc duy nhất mà qua nhiều đời đều có người làm việc trong quân đội. Vì vậy danh tiếng của nhà họ Kỷ có thể nói là như sấm rền bên tai đối với người dân Thủ Đô nói riêng và cả nước nói chung. Đặc biệt là ông cụ Kỷ, dù ông chưa từng bận tâm đến mấy thứ hư vinh đó, nhưng nếu một sĩ quan cao cấp gặp mặt ông cụ cũng phải cung kính gập người chín mươi độ để cúi chào.

Hiện tại vừa nhận tổ quy tông chưa lâu, Kỷ Thần Hi vẫn hiểu được đôi chút về gia giáo trong gia tộc. Ở Kỷ Gia, việc giáo dục không phải quá khắc khe, vì tinh thần tự giác của ai cũng rất cao. Tuy nhiên, sẽ không có chuyện cho phép mang danh tiếng trong nhà ra để đi loè thiên hạ, đó là điều cấm.

Vậy mà lúc này Kỷ Dược Phàm lại chủ động muốn gọi cảnh sát, chẳng khác nào muốn thị uy với Vạn Kỳ Ngọc? Ở các tỉnh khác thì chưa chắc, nhưng ở cái đất Thủ Đô này, có đồng chí nào làm việc trong ngành lại không biết đến nhà họ Kỷ bọn họ?

Cứ cho là Kỷ Dược Phàm chưa từng lộ mặt với bên ngoài đi nữa, cũng sẽ không tránh khỏi trường hợp để các bậc trưởng bối biết được, và đó là điều Kỷ Thần Hi sợ nhất.

Nhớ lại thái độ của mấy người bác và ông ngoại cô, nếu biết mấy chuyện xảy ra ở trường, không trừng gia giáo gia quy gì đó cũng chỉ còn là cái tên mà thôi. Mới nghĩ đến thôi mà Kỷ Thần Hi đã phải toát mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Dược Phàm lại làm như không thấy, vẫn dáng vẻ thanh niên kiêu ngạo, mỉm cười hỏi lại:"Sao thế thím bán cá? Gọi ngay bây giờ luôn nhé?"

Vạn Kỳ Ngọc đã đứng trên giảng đường hơn mười năm, đây là lần đầu tiên có một sinh viên xấc xược đến mức gọi bà ta là "thím bán cá", gương mặt Vạn Kỳ Ngọc lúc này hết xanh rồi lại đỏ, ngón tay run lên vì giận mà chỉ thẳng vào chàng thiếu niên:"Mày được lắm...gọi liền cho tao, hôm nay tao không tống đám nhãi ranh tụi mày vào tù, tao không phải họ Vạn!"

Thầy hiệu trưởng lúc này cũng xanh mặt, không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa. Chẳng ai biết ông đang cảm thấy hối hận ra sao, khi mà đã để cho Vạn Kỳ Ngọc ở lại đây để lắm lời như thế. Để rồi cùng lúc đắc tội với hai tổ tông không nên đụng nhất ở cái đất Thủ Đô này.

Một người là thiếu phu nhân nhà họ Tịch, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tịch Cảnh Dương, ông thừa sức nhìn ra địa vị của Kỷ Thần Hi trong nhà họ Tịch cao đến mức nào, đó là còn chưa nói đến quan hệ của cô với Hội đồng Khoa học Quốc tế.

Người còn lại thì là ai chứ? Chính là cháu trai trưởng của nhà họ Kỷ danh tiếng lẫy lừng. Tuy không có cơ hội làm quen với ông cụ Kỷ, nhưng thông qua ông cụ Tịch, thầy hiệu trưởng cũng biết được Kỷ Dược Phàm là đứa cháu trai được yêu thương nhất trong nhà, định sẵn là người kế vị tiếp theo cho cái tinh thần yêu nước đến mức ghi vào sử sách của Kỷ gia.

Dù là ai đi nữa cũng không thể đắc tội, nếu không thật sự là triệt đường tồn tại ở Nước Z này.



Ấy thế mà ông lại nhân nhượng với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc, để bọn họ ở đây lộng ngôn chọc giận hai vị tổ tông, thật sự chính là rước thêm phiền phức vào người!

Quen biết Kỷ Thần Hi bấy lâu, ông tin cô sẽ không giận cá chém thớt lên ông, nhưng còn tên con ông cháu cha nhà họ Kỷ thì sao? Hắn ta vừa nhìn liền biết không phải thiếu niên tốt tính gì, nói chuyện thì luôn khiêu khích người khác. Giờ phút này thầy hiệu trưởng đã thật sự cảm thấy được nguy cơ!

Kỷ Dược Phàm nhận thấy sự hoảng loạn trên gương mặt của thầy hiệu trưởng và cơn giận dữ của Vạn Kỳ Ngọc. Dù chơi khá vui nhưng quả thật không thể "high" quá được, nên kết thúc ở đây được rồi.

"Thím bán cá này... Kỷ Dược Phàm vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, nói rõ ràng từ chữ:"Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy. Có đến đồn cảnh sát thì cứ báo tên tôi, hai cô gái này rất nhàm chán không chơi với bà lâu đâu, còn tôi ngược lại rất rảnh, có thể chơi với bà đến cùng"

Kỷ Thần Hi vẫn lườm Kỷ Dược Phàm bằng nửa con mắt: Cậu mới là kẻ nhàm chán, cả nhà cậu đều là kẻ nhàm chán!

Kỷ Dược Phàm nhìn lại cô rồi mỉm cười như muốn nói: Cả nhà tôi có bao gồm cô đó.

Kỷ Thần Hi:....

Thầy hiệu trưởng lúc này không thể chỉ đứng bên lề mà quan sát tình hình tiếp nữa, ông bước lên trước cố xoa dịu Kỷ Dược Phàm:"Học viên Kỷ.."

Vừa dứt lời cả Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm cùng quay sang nhìn ông đồng thanh hỏi:"Có chuyện gì?"

"Ở đây chỉ có tôi là học viên trường quân đội, ch...cô đáp lời cái gì?" Kỷ Dược Phàm khẽ cau mày hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên vì cô vừa nhận ra, không phải Ký Dược Phàm không muốn gọi cô là chị, nếu không cậu ta cũng không suýt lỡ lời gọi như thế, mà là không muốn để thầy hiệu trưởng biết quan hệ của họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.