Chương trước
Chương sau
Cha của Triều Nguyệt tuy thật sự hồ đồ nhưng cũng là gia chủ của một gia tộc, ông ta không phải một kẻ quá đần độn để không nhận ra thái độ khác lạ của người phụ nữ trước mặt.

Nhưng người phụ nữ cũng không phải đèn cạn dầu, nếu không cũng chẳng tu hú chiếm tổ chim khách suốt thời gian qua, khiến hai mẹ con Triều Nguyệt không chốn nương thân. Bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nắm bắt trọng điểm lên tiếng.

"Ồng quên rồi sao, A Nhan và Triều Nguyệt có cùng nhóm máu, nếu Triều Nhan không phải con ông, vậy chẳng khác nào Triều Nguyệt cũng là con riêng của ả Thanh Nguyên kia hay sao?"

Triều Nguyệt trong lòng thoáng lo lắng kéo tay áo của Kỷ Thần Hi, đôi mắt đỏ hoe vô cùng đáng thương.

Kỷ Thần Hi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Triều Nguyệt để trấn an bạn của cô, sau đó cô nhếch môi nói khế:"Đợi xem kịch đi, máu của cậu, tớ sẽ không để nó bị lấy một cách lãng phí đâu."

Cha của Triều Nguyệt nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt đầy nghi ngờ, rõ ràng là ông ta không tin vào những gì cô nói.

Kỷ Thần Hi chỉ nhún vai thản nhiên hỏi người phụ nữ bên cạnh ông ta:"Bà có chắc..Triều Nhan là nhóm máu O âm tính?"

Người phụ nữ bất chợt run rẩy, ánh mắt hoảng loạn hướng về Kỷ Thần Hi, không thể tin được rằng cô biết thông tin đó. Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt bà ta, làm dấy lên nghi ngờ trong lòng cha của Triều Nguyệt.

Đúng lúc này, các cảnh sát bước vào phòng bệnh, quan sát tình hình với vẻ mặt nghiêm túc. Một cảnh sát bước tới gần, nhìn cha của Triều Nguyệt và người phụ nữ đang đứng gần ông ta.

Cha Triều Nguyệt thấy tình hình ngày càng căng thẳng, ông ta bắt đầu nhận ra rằng có điều gì không ổn. Ánh mắt ông ta chuyển sang người phụ nữ bên cạnh mình, chất vấn với sự lo lắng lẫn tức giận:"Bà... bà nói rằng Triều Nhan là con của tôi. Vì sao khi cô ta nhắc đến nhóm máu, bà lại hoảng sợ như thế?"

Người phụ nữ không thể che giấu sự hoảng loạn nữa, chỉ biết ngồi yên, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.m, lắp bắp nói:"Tôi...tôi không biết gì hết...tôi..tôi chỉ biết A Nhan là con ruột của ông...ông nhìn con bé lớn lên...có thể là giả hay sao?"



Cảnh sát tiếp tục di chuyển trong phòng, và một người trong số họ tiến đến gần người phụ nữ, ánh mắt đầy nghi ngờ:"Chúng tôi nhận được báo án, nghi ngờ bà cưỡng ép trẻ vị thành niên rút máu vượt ngưỡng quy định, mời bà theo chúng tôi về trụ sở để phối hợp điều tra!"

Người phụ nữ càng thêm hoảng loạn, cố gắng bám trụ vào cộng rơm cứu mạng duy nhất của bà ta lúc này, gào khóc:"A Lâm A Lâm, ông phải tin tôi! Con bé thật sự là con ruột của ông mà, chính bọn họ muốn chia rẻ chúng ta, tất cả đều là âm mưu của hai mẹ con độc ác kia! Ông nhất định phải cứu tôi, tôi không thể ngồi tù được, tôi làm mọi thứ cũng chỉ vỉ muốn cứu con gái của chúng ta thôi, tôi không làm gì sao mà!"

Kỷ Thần Hi thầm cười khinh, không ngờ đến mức này rồi mà bà ta vẫn chưa nhận ra sai lầm của bản thân, vẫn một mực bám víu và đồ lỗi cho người khác. Đáng tiếc là cảnh sát đến quá nhanh, cô không có cơ hội ra tay nữa... tuy nhiên, cô có thể giúp các chú cảnh sát tra án nhanh hơn mà.

"Chú cảnh..."

Kỷ Thần Hi còn chưa kịp gọi một tiếng "chú cảnh sát" thì có vài người đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, khiến cho cô muốn diễn cũng có chút gượng gạo. Chuyện gì nữa đây?

Mấy viên cảnh sát ban nãy còn nhìn cô chẳm chằm, lúc này đang ghé tai thì thầm gì đó, nhưng cũng không quên hướng mắt về cô. Kỷ Thần Hi bổng có dự cảm chẳng lành, dứt khóá đem hết chứng cứ ra trước rồi tranh thủ rời đi.

Hai chiếc camera mini được đặt lên bàn. Bên trong có video quay lại hành vi cưỡng chế rút máu và hành hung người khác vô cớ. Đồng thời cũng có bằng chứng về việc lừa đảo số tiền lớn trong suốt thời gian dài vừa qua của mẹ Triều Nhan, những thứ này đủ để tiễn bà ta một đoạn trước khi đi xa rồi.

Sở dĩ Triều Nguyệt không cùng nhóm máu với Triều Nhan cũng là vì người phụ nữ làm tiểu tam kia muốn lợi dụng máu của Triều Nguyệt để kiếm thêm tiền, và vừa có lí do trừ khử Triều Nguyệt một cách hợp lý.

Bà ta đem máu của Triều Nguyệt đem bán vì nhóm máu O âm tính thật sự không quá phổ biến, bán rất được giá

Ngoài ra, nếu xảy ra sơ sót gì, Triều Nguyệt cũng sẽ không giữ được mạng vì mất máu quá nhiều. Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Còn về Triều Nhan, cô bé đó hoàn toàn không bị tai nạn gì cả, mà chỉ là mất máu vì đến tháng. Nhưng bản thân cô ta cũng không phải kẻ đáng thương gì, vì dù biết tất cả nhưng không hề ngăn chặn hành động độc ác của mẹ cô ta, đã thế còn tiếp tay cho bà ta trong việc rút máu Triều Nguyệt một cách liên tục. Ngoài ra, người phụ nữ độc ác đó, còn có một bác sĩ là trợ thủ thông đồng với bà ta làm chuyện ác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.