Chương trước
Chương sau
Phòng họp chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Vạn Kỳ Ngọc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía bà, chờ đợi phản ứng tiếp theo. Clara đứng thẳng, ánh mắt không hề dao động, thể hiện rõ sự quyền uy của một thanh tra.

Vạn Kỳ Ngọc cảm thấy mình bị dồn vào chân tường. Bà không thể tin một kẻ trẻ tuổi hơn bà ta rất nhiều, lại có thể có chức vị quan trọng gì, mà có thể đẩy bà vào tình thế khó xử như vậy. Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lăn trên trán bà ta.

Cuối cùng, Vạn Kỳ Ngọc buộc phải cúi đầu, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ chút tự trọng:"Xin lỗi tôi cũng nói rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Thanh tra gì đó thì ghê gớm lắm sao? Hay cô muốn lợi dụng chức quyền để chèn ép tôi? Tôi ngược lại có thể tố cáo cô lên Bộ đấy!"

Kỷ Thần Hi vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, nhưng ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao. Hiện tại cô quả thật không có nhiều thời gian để dây dưa với những kẻ không đâu. Còn người phụ nữ này, nếu cô còn không giải quyết sớm, e là về sau bà ta lại tạo thêm rắc rối cho cô.

Kỷ Thần Hi bước một bước về phía trước, ánh mắt cô không rời khỏi Vạn Kỳ Ngọc. Cô biết rằng phải dứt khoát để không còn ai dám gây rối nữa. Với giọng nói mềm mại nhưng đầy uy lực, cô lên tiếng.

"Giáo sư Vạn Kỳ, bà có quyền tố cáo Clara, nhưng bà cần nhớ rằng mọi hành vi và phát ngôn của bà hôm nay đều đã được ghi nhận. Chúng tôi không chèn ép ai, nhưng chúng tôi cũng không dung thứ cho sự thiếu chuẩn mực đạo đức."

Clara nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt cô đầy sự tin tưởng. Cô đứng lùi lại một bước, nhường chỗ cho Kỷ Thần Hi xử lý tình huống này.

"Còn về chức quyền... Kỷ Thần Hi tiếp tục nói:"Nếu bà nghĩ rằng một thanh tra của Bộ Giáo dục không đáng sợ...vậy thì tổng thanh tra kiêm người sáng lập cuộc thi AGI, thuộc Hội đồng Khoa học Quốc tế như tôi, thì có thể chứ?"

Ánh mắt sắc bén của Kỷ Thần Hi khiến Vạn Kỳ Ngọc bất giác cảm thấy run sợ, đến mức bà ta không nghe lọt tai bất kỳ âm thanh nào xung quanh nữa.

Nhưng ngược lại, những giáo sư khác có mặt trong phòng, bao gồm Trịnh Hằng và Nguỵ Thư Hãn đều bị lời nói của Kỷ Thần Hi làm cho kinh hãi. Phòng họp chìm vào im lặng tuyệt đối, như thể không ai dám thở mạnh.

Kỷ Thần Hi không rời mắt khỏi Vạn Kỳ Ngọc, ánh mắt cô sắc bén như một lưỡi dao cắt qua không gian, lạnh giọng nói tiếp:"Bà có thể tiếp tục khiếu nại nếu muốn."

Cô nói thêm, giọng vẫn mềm mại nhưng đầy quyền lực:"Nhưng đừng quên, với chức vụ của tôi trong Hội đồng Khoa học Quốc tế, tôi có quyền yêu cầu kiểm tra tính minh bạch trong bằng cấp của bà đấy. Gian lận trong học thuật với quy mô lớn, tôi e là tội này không nhẹ đâu."



Vạn Kỳ Ngọc cảm thấy như đất dưới chân mình đang sụp đổ. Bà ta không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để phản kháng. Những lời của Kỷ Thần Hi như những cái tát vào mặt bà, khiến bà ta phải cúi đầu, ánh mắt đầy sự thất bại.

Còn về Kỷ Thần Hi, những lời cô nói ra đều dựa trên cơ sở Vạn Kỳ Ngọc thật sự đã có hành động mờ ám trong bóng tối. Lúc trước cô vô tình tra ra nhưng vẫn chưa có thời gian xử lý bà ta, thế mà bà ta lại tự mình muốn chết nhanh như thế, cô cũng sẵn lòng chiều theo thôi.

Hiệu trưởng nhìn thấy mọi việc càng lúc càng đi xa, nếu không ngăn cản lại rất có thể Kỷ Thần Hi sẽ không nể mặt ông hay danh tiếng nhà trường nữa, sẽ trực tiếp ra tay với Vạn Kỳ Ngọc, ông liền lấy cớ đuổi Vạn Kỳ Ngọc đi.

"Giáo sư Vạn Kỳ, tôi đề nghị bà rời khỏi phòng họp ngay lập tức để chúng tôi

có thể tiếp tục cuộc họp mà không bị gián đoạn. Sau này, chúng ta sẽ có một cuộc họp riêng để giải quyết những vấn đề liên quan"

Vạn Kỳ Ngọc, không còn lựa chọn nào khác, liếc nhìn quanh phòng lần cuối

với ánh mắt đầy căm phẫn. Bà ta hậm hực rời khỏi phòng họp, để lại một không khí nhẹ nhõm hơn.

Khi cánh cửa phòng họp khép lại sau lưng Vạn Kỳ Ngọc, hiệu trưởng quay sang Clara và Kỷ Thần Hi, ánh mắt ông tràn đầy sự áy náy.

"Clara, Tiểu Thần Hi, thật xin lỗi nhé, lại khiến hai người phải nghe mấy lời khó nghe này rồi. Chuyện này thầy sẽ giải quyết, nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời thoả đáng."

Kỷ Thần Hi nhíu mày nhìn về phía thầy hiệu trưởng, trong lòng cô lại có suy nghĩ riêng. Nếu cô nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai thầy hiệu trưởng cố ý thả người đi trước mặt cô...ông ấy thật sự không có ý gì khác sao?

"Câu xin lỗi em nghe rất nhiều rồi, ni cũng chẳng đem đến kết quả gì. Vạn Kỳ Ngọc cũng được, Chương Cát cũng được, hay những kẻ bạo lực ngôn từ với em. Lời họ đã nói ra thì phải chịu được trách nhiệm cho những lời nói đó. Thầy hiểu ý em chứ... hiệu trưởng Tiêu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.