Chương trước
Chương sau
Buổi chiều nhóm bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi rủ cô cùng đi trung tâm thương mại để mua đồ chuẩn bị cho đợt quân sự chung sắp tới, nhưng cô lại bận rộn giao lưu học thuật với các vị giáo sư nên chỉ có thể từ chối. Thật ra một phần cô sợ nếu đi cùng bọn họ lại gây phiền phức cho họ, dù sao mỗi lần cô đi trung tâm thương mại thì y như rằng sẽ gặp chuyện không lớn thì nhỏ.

Lần này trước khi lên giảng đường, Kỷ Thần Hi đã hóa trang một chút để tránh gây chú ý, cô chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường nên việc bị người khác nhìn chằm chằm rồi nói ra nói vào, thật sự khó chịu vô cùng. Muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện cô bị nghi ngờ gian lận không phải không thể, nhưng dứt khoát nhất vẫn là đợi người của AGI đến.

Cuối cùng mấy tiết học cũng yên bình trôi qua. Tuy những gì giảng viên giảng dạy cô đều biết rất rõ, thậm chí còn biết nhiều hơn cả thể, nhưng Kỷ Thần Hi không vì vậy mà lười biếng hay làm việc riêng, ngược lại còn vô cùng tập trung nghe giảng.

Gần như cả cuộc đời cô từ khi sinh ra đến giờ đều là tự học, bao gồm cả khoảng thời gian nhận Asclepius làm sư phụ. Cô và Kỷ Hàn Phi chỉ được cung cấp môi trường và phương tiện, còn lý thuyết hay thực hành đều phải tự học, tự nghiên cứu. Đương nhiên cũng có một số thứ Asclepius sẽ làm mẫu trước, sau đó cô sẽ làm theo, cứ làm đi làm lại nhiều lần, rồi cũng trở nên thành thạo, việc lái xe là một ví dụ trong đó.

Học xong, đúng như đã hẹn, cô đến văn phòng khoa vật lý để tìm Nguy Thư Hãn, sau đó chịu khó ngoan ngoãn ngồi nghe ông phổ biến thể chế thi mới khi ban tổ chức cuộc thi AGI đến. Cả quá trình cô chỉ phối hợp gật đầu hoặc trả lời "Đã hiểu".

Không phải cô muốn che giấu gì, nhưng nói ra liệu Nguy Thư Hãn sẽ tin cô chứ? Phải, trong lòng cô có hoài nghi nên việc có nói ra hay không cũng chẳng cần thiết nữa. Đợi đến lúc thì mọi việc tự nhiên sẽ được làm sáng tỏ mà thôi.

Nói chuyện với Nguy Thư Hãn một lúc, cộng với việc cô vô cùng phối hợp, nên ông cũng không bẫy cô thêm, hài lòng thả người.

Nói chuyện xong với Nguy Thư Hãn cũng là sáu rưỡi tối, Kỷ Thần Hi vốn muốn tìm Trịnh Hằng để trấn an ông chuyện cô học hai chuyên ngành, nhưng thời gian cũng khá trễ rồi nên cô để qua ngày hôm sau mới giải quyết.

Cả một ngày mệt mỏi trên trường, hiện tại cô đang rất nhớ một người, thật sự muốn nhào đến ôm lấy anh.

Nhìn tin nhắn cuối cùng được anh gửi đi vào buổi trưa, đến giờ chưa có thêm tin nhắn nào mới, chắc hẳn sau khi trở về từ Kinh Châu anh ấy cũng vô cùng bận rộn. Trước đó vì những rắc rối của cô mà anh đã bỏ bê công ty quá nhiều, hiện tại bận như thế cũng là điều dễ hiều.

Kỷ Thần Hi trở về kí túc để tắm rửa và thay quần áo. Lúc này mọi người trong phòng đều ra ngoài, chắc có lẻ là mua sắm xong rồi sẵn ăn tối luôn. Cô để lại một tin nhắn trong nhóm chat.

(Điểm Thần Lam Hi: Tối không cần đợi cửa tớ nhé.)

Rất nhanh ba cô bạn kia cũng trả lời.

(Đường Tửu Tửu: Tối cậu không về kí túc ngủ hả?)



(Điểm Thần Lam Hi: Thực tập sinh, phải tăng ca.]

(Đường Tửu Tửu: Mới năm nhất cậu đi thực tập rồi?)

(Điềm Thần Lam Hi: Phải tích lũy kinh nghiệm nhiều, tớ sợ thất nghiệp.)

(Đường Tửu Tửu: ???)

(Moonlight: ???)

(Tâm Duyệt Quân Hề: ???)

Kỷ Thần Hi vờ như không nhìn thấy mấy dấu chấm hỏi trên nhóm, cô cũng chẳng chột dạ chút nào, bởi vì cô trước khi vào Đại học A thì cô đã là thực tập sinh ở Tịch Thị rồi, không tính là nói dối.

Do lần trước gặp phải tài xế có mưu đồ bất chính, nên lần này Kỷ Thần Hi không chọn bắt xe để đi. Đến lúc này cô mới nhận ra bản thân cần một chiếc xe để di chuyển dễ dàng hơn. Nhớ đến chiếc Bugatti mà Tịch Cảnh Dương tặng cho cô vẫn đang nằm trong hầm xe ở Đế Cung Sơn Trang, thì trong lòng không khỏi tiếc nuối, cô nên cho người vận chuyển nó đến Thủ Đô từ sớm mới phải.

Không có xe, không thể bắt xe, đi bộ cũng không quá khả thi, Kỷ Thần Hi đã chọn cách truyền thống nhất, đi xe bus. Trên xe bus có đông người, nếu có kẻ muốn tính kế cô cũng không dễ dàng đề ra tay, đây cũng xem là phương tiện ổn định nhất rồi.

Sau hai ba lần đổi trạm, cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng đứng trước tổng công ty chi nhánh chính của tập đoàn Tịch Thị.

Cô mặc bộ váy trắng tinh khôi kết hợp với chiếc áo sơ mi đen, phong cách trẻ trung nhưng vẫn rất chỉn chu. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen vành trắng làm nổi bật đuôi tóc bạch kim của cô. Cặp kính gọng bạc trên mũi cô nhấn mạnh thêm vẻ ngoài thông minh và sắc sảo của cô gái trẻ.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tịch Cảnh Dương nên cô chưa nói gì với anh, nên cũng chẳng một ai xuống đón cô.

Cũng may cơ cấu nơi đây tương tự với nơi cô từng thực tập, cho nên việc tìm đến phòng của anh cũng không phải qu kh khăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.