Chương trước
Chương sau
Cho dù Tiêu Đồ có muốn trách họ vô tình hay cố ý ném đá xuống giếng cũng được, bởi vì những lời nói trước đó của cậu ta thật sự rất quá đáng. Trong tình huống Kỷ Thần Hi không quen biết với thiếu chủ nhà họ đi nữa, thì việc thân là một người đàn ông đã trưởng thành lại đi đánh giá về cô gái nhà người ta như thế, cũng chẳng phải việc hay ho gì.

Tất nhiên việc trước đó họ bất mãn với Kỷ Thần Hi đều tự động xoá bỏ đi rồi. Dù sao họ chưa từng nói ra miệng, thì cứ xem như nó chưa từng tồn tại đi. Phải để tên ngốc Tiêu Đồ trả giá một chút, sau này không tiếp tục làm đồng đội heo ngán nữa. Với công việc mà chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ đều có thể mất mạng, thì cái tính xốc nổi và bồng bột của cậu ta sẽ là điểm yếu chí mạng.

Khoé miệng Tiêu Đồ cứng đờ nhìn những chiến hữu tốt của mình, khi ngoài miệng đều đang ra vẻ muốn nói tốt cho cậu, nhưng thật ra chỉ thiếu điều đưa cậu một khẩu súng rồi bảo cậu tự xử đi cho lẹ vậy.

Nghiên Trạch đứng ở bên cạnh Tịch Cảnh Dương thì lại nhịn cười đến mức khổ sở. Anh ta không ngờ đám người của Long Sinh Cửu Tử lại có nhận thức sống sót cao như vậy, đem tên ngốc Tiêu Đồ ra chịu trận, chắn hết lửa giận từ thiếu chủ. Đáng tiếc, bọn họ tính sai một bước rồi.

"Sao thế? Nói tiếp đi, tôi đang nghe đây." Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, người từ đầu đến cuối chỉ im lặng chống cắm quan sát cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhìn biểu cảm lạnh tanh của người ngồi trên ghế, bốn người Phụ Hí, Nhai Tệ, Bệ Ngạn, Bá Hạ không hẹn mà cùng cúi đầu nhận sai cứ như những đứa trẻ. Về phần Tiêu Đồ, tuy biết cả đám bạn cùng nhau chơi mình, thậm chí là muốn chơi chết mình, cậu cũng không tài nào nổi giận được, bởi vì cậu biết mọi chuyện thật sự do bản thân mà ra, không thể làm liên luỵ đến người khác.

"Được rồi...chết thì chết!" Tiêu Đồ lẩm bẩm trong miệng rồi khí phách đối mặt với Tịch Cảnh Dương nói thẳng:"Thiếu chủ, người khinh thường thiếu chủ phu nhân là tôi, nói những lời không hay về cô ấy là tôi, khiêu khích người Zero đánh nhau cũng là một mình tôi. Tôi biết từ trước đến nay thiếu chủ chỉ dùng hình phạt cao nhất dành cho những kẻ phản bội lại Hắc Diệm, nhưng tôi tự cảm thấy bản thân cũng đáng nhận lấy hình phạt tương tự."

Nói xong cũng không biết Tiêu Đồ lấy đâu ra sức lực, lại dùng cái thân thể đầy thương tích của mình túm lấy được con dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường bên cạnh, không nói hai lời hướng về phía động mạch chủ trên cổ.

Đám người còn lại của Long Sinh Cửu Tử không hề phản ứng kịp với động tác của Tiêu Đồ, bởi vì họ hoàn toàn không nghĩ đến cậu lại hành động cực đoan như thế. Sở dĩ ban đầu họ không sợ mà lỗi cậu ra làm tấm chắn đạn vì biết Tịch Cảnh Dương sẽ không thi hành hình phạt cao nhất kia.

Hình phạt đó chỉ dành cho kẻ phản bội, không dành cho kẻ không biết điều. Họ cũng tính đến chuyện cả đám sẽ bị điều đến Châu Phi hay vùng cực Đông chịu sự huấn luyện gay gắt khắc nghiệt, chưa từng nghĩ đến việc thiếu chủ của họ sẽ hạ sát cả đám. Vậy mà Tiêu Đồ lại chọn cách làm hoàn toàn khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, chẳng ai ngờ đến tên ngốc như cậu lại dám hy sinh bản thân để bảo vệ bọn họ. Trong giây phút nhận thức được bản thân đã sai khi đổ hết trách nhiệm lên người cậu, thì cũng là lúc đã quá trễ rồi.



Thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, khi con dao chỉ cách cổ của Tiêu Đồ vài centimet, thì đã bị đá lên không trung, sau vài giây rơi tự do thì lần nữa bị lực chân tương tự đá mạnh một phát, mũi dao nhọn ngay lập tức ghim chặt vào vách tường đối diện.

Nghiên Trạch trong bộ vest chỉnh chu bình tĩnh sửa lại cà vạt của mình, lại xem như chưa từng ra tay mà trở về đứng sau trái ghế của Tịch Cảnh Dương.

Năm người của Long Sinh Cửu Tử:".."

Sau khi gặp được người của Zero, họ đã biết khoảng cách chênh lệch thực lực giữa người với người lớn đến mức nào. Giờ đây chứng kiến tốc độ và thân thủ của một trong Tứ Linh của Hắc Diệm, họ mới nhận ra được một điều, không phải người của Zero quá mạnh mà là họ quá kém cỏi.

Chỉ có điều Nghiên Trạch sẽ không tự ý ra tay nếu như không có lệnh của Tịch Cảnh Dương, vậy ban nãy anh ta cứu Tiêu Đồ có được xem là thiếu chủ không muốn giết bọn họ hay không?

Nhìn thấy vẻ hoang mang trên gương mặt của họ, Tịch Cảnh Dương nhếch môi cười lạnh:"Muốn chết tôi không cản, nhưng chết thế nào không phải do cậu chọn"

"

Sống lưng Tiêu Đồ chợt lạnh, cậu cảm nhận rất rõ sát ý của đối phương. Bốn người còn lại đều không ngờ, thiếu chủ của họ thật sự áp dụng hình phạt cao nhất dành cho bọn họ, chỉ vì một cô gái.

Nghiên Trạch lắc đầu giải thích thay ai đó:"Ý của thiếu chủ chính là, sống chết của các cậu sẽ do thiếu chủ phu nhân định đoạt. Cho nên các cậu muốn chết hay sống gì cũng phải thông qua sự đồng ý của cô ấy.

Người có quyền quyết định ở Hắc Diệm hiện tại không phải là thiếu chủ của họ, mà chính là vị thiếu chủ phu nhân kia. Tịch Cảnh Dương sẽ không bao giờ bật lại nóc nhà của mình, nên thay vì xin lỗi anh còn không bằng tìm Kỷ Thần Hi để lấy lòng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.