Khung cảnh cười nói vui vẻ, tình chàng ý thiếp mà Nam Cung Lục Trà nhìn thấy, khi đi lại gần mới biết được bầu không khí giữa hai người đáng sợ đến mức nào.
Kỷ Thần Hi lắc nhẹ ly trà chanh vừa lấy từ bàn nước uống được đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô và Tịch Cảnh Dương, khoé môi luôn cong lên trông rất vui vẻ, nhưng những lời cô nói ra lại cứ như phóng dao găm phóng về người đối diện.
“Thật không ngờ Tịch tiên sinh nhảy tốt đến thế đấy, ắt hẳn đã nhảy cùng không ít cô gái rồi nhỉ?”
Với châm ngôn vợ luôn đúng và nếu vợ sai thì phải biến điều vợ nói sai thành đúng, Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp:“Nếu nói từ hai trở lên là số nhiều, vậy thì đúng thật là anh đã nhảy cùng nhiều cô gái rồi.”
Một người là em, người còn lại vẫn là em nhưng với bộ dạng khác.
Kỷ Thần Hi hiểu nhưng lại vờ như không hiểu, vẫn giữ nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy mà nói tiếp:“Thường xuyên uống rượu rất có thể sẽ gây nghiện, nhưng đột nhiên cảm nhận được vị ngon mới mẻ của trà chanh, thì lại sẽ tạm thời không muốn động tới rượu nữa.”
Tịch Cảnh Dương cầm lấy ly chanh khác trên bàn lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười đáp:“Bản chất trà chanh và rượu đều là thức uống, chỉ cần thay đổi chút thành phần thì vẫn có thể biến trà chanh thành rượu.”
Kỷ Thần Hi vốn còn muốn dùng chuyện ban nãy để chọc ghẹo Tịch Cảnh Dương một chút, nhưng cô cứ có cảm giác, dù cô đã liều mạng uống rượu rồi thì vẫn không qua mặt được anh vậy.
“Bảo Bảo, anh…haiz, không nói với anh nữa, anh lo giải quyết đám người cứ nhìn chằm chằm chúng ta rồi chụm đầu lại bàn tán ở đằng kia đi kìa!”
Tịch Cảnh Dương cũng sớm nhận ra những ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người hướng về phía anh và cô. Cứ tưởng cô vẫn như trước kia không để ý đến, nhưng lần này lại cảm thấy khó chịu.
Xem ra, tính cách ngông nghênh trước đây đang dần trở lại. Đây cũng là dấu hiệu tốt cho thấy không lâu nữa cô có thể nhớ lại toàn bộ những ký ức bị mất. Và quan trọng hơn hết, sẽ không ai có thể dễ dàng bắt nạt cô nữa.
“Ở yên đây, nếu có người đến tìm em gây phiền phức, cứ trực tiếp xuống tay, dù họ là ai đi nữa, có anh ở đây em không cần phải sợ gì hết, có biết chưa?”
Kỷ Thần Hi đưa tay lên làm động tác OK, cùng với đó là cái nháy mắt với ý tứ: Cứ tin ở em.
Nhìn vẻ đáng yêu của bạn gái, Tịch Cảnh Dương rất muốn đưa tay ra xoa đầu cô, nhưng lại sợ làm hỏng kiểu tóc xinh đẹp của cô nên đành ngậm ngùi thu tay về.
Trông thấy Tịch Cảnh Dương rời đi, Tịch Hàng nhanh chóng đi đến chỗ Kỷ Thần Hi với sắc mặt vô cùng khó coi.
Khi Kỷ Thần Hi vừa quay đầu lại vô tình chạm mặt ông, Tịch Hàng liền buông lời phỉ báng không thương tiế:“Ai cho loại phụ nữ ăn bám đàn ông như cô vào đây hả? Cô nghĩ bản thân là ai? Mau cút khỏi đây cho tôi!”
Kỷ Thần Hi không vì những lời doạ nạt của đối phương mà sợ hãi, ngược lại cô lấy vui vẻ để đối đáp với xấu tính.
“Ngài Tịch, cháu tôn trọng Ngài là cha của Cảnh Dương nên cháu sẽ không truy cứu trách nhiệm việc Ngài phỉ báng cháu. Tuy nhiên, có một số chuyện không phải cháu muốn bỏ qua thì có thể bỏ qua một cách dễ dàng. Vậy nên, vẫn mong ngài nên dùng phép lịch sử tối thiếu khi giao tiếp với người khác, đừng có nói điều vô nghĩa rồi nhận lấy quả đắng.”
Tôn trọng đến thế là cùng, nếu đối phương không phải cha chồng tương lai, e là ông sẽ không yên ổn đến tận bây giờ đâu.
Tịch Hàng lại hoàn toàn không nhận ra ý tốt của Kỷ Thần Hi, dù ông biết mọi thứ trên người cô lúc này đều là những món hàng xa xỉ không phải có tiền là sẽ mua được. Như vậy thì đã sao? Chắc chắn là dùng tiền của con trai ông mua lấy mà thôi! Loại người sĩ diện hảo như thế, hoàn toàn không xứng bước chân vào Tịch Gia!
Ánh mắt khình thường của Tịch Hàng, dù ít dù nhiều vẫn gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu cho Kỷ Thần Hi. Cô nghiêm mặt nói:“Con trai bác cũng không bị mù, người phụ nữ anh ấy chọn giữa hàng tỷ tỷ người trên thế giới, sẽ là người bình thường sao?”
Không phải cô tự đánh giá cao bản thân, nhưng quả thật cô đâu phải loại a miêu a cẩu vô dụng, để người khác chà đạp.
Tịch Hàng bật cười đầy khinh thường:“Phải, kỹ thuật quyến rũ đàn ông có hôn ước của cô vô cùng cao siêu, đúng thật là không tầm thường.”
Kỷ Thần Hi không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn mà nói tiếng cảm ơn. Dù sao người ta khen cô xinh đẹp, cô cũng không thể tức giận mà chửi người được.
Thái độ bất cần của cô gái khiến Tịch Hàng vốn đang không vui vẻ gì mấy lại càng thêm tức giận, ông không kìm được mà giơ tay lên, muốn cho kẻ ngông cuồng trước mặt một cái tát thật kêu.
Bỗng nhiên từ sau lưng vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm:“Hoá ra đây là cách Tịch Gia ông, đối xử với khách nữ à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]