Chương trước
Chương sau
“Dựa vào gương mặt đó mà lại muốn gây sự chú ý ở những nơi như này, anh ta đúng là còn thấp hèn hơn cả đám minh tinh bên kia nữa.” Một người trong nhóm tỏ ra vô cùng khinh bỉ nói.

Một người khác thì nở một nụ cười giảo hoạt, cô ta âm thầm đưa cho nhân viên phục vụ một tấm chi phiếu không nhìn rõ là bao nhiêu tiền, rồi thì thầm vào tai của đối phương để nói điều gì đó.

Nhân viên phục vụ còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị dụi tờ chi phiếu vào tay, còn nhận được một yêu cầu vô cùng kỳ lạ. Anh ta ngước nhìn mấy vị tiểu thư giàu có bằng ánh mắt ngờ vực mà hỏi lại:“Vị tiểu thư này, cô thật sự muốn tôi làm vậy thật sao?”

“Phải, làm xong việc, tôi sẽ thưởng thêm cho cậu.”

Anh chàng nhân viên phục vụ hơi nhếch môi như cười như không đáp:“Được, tôi biết rồi.”

Nói xong anh ta quay lưng đi vào khu vực cánh gà, cô tiểu thư nọ nhìn thấy vô cùng hài lòng.

Một màn này không ai để ý đến, vì ai cũng đang tập trung vào ánh đèn đang tìm kiếm vị trí của vị tổng tài Tịch Thị kia.

Bỗng tất cả các ánh đèn cùng tập chung về một hướng, nơi người đàn ông với bộ vest xanh lam nổi bật đang đứng. Không ai có thể phủ nhận được, chiều cao và vẻ ngoài của anh chính là không thể nào bị lu mờ trong đám đông, chỉ cần nhìn một cái đều sẽ bị anh thu hút.

Mấy cô tiểu thư nọ lập tức có chút hoảng hốt.

“Không phải chứ…anh…anh ta vậy mà lại là Tịch Tổng sao?”

“Không thể nào…nhất định có nhầm lẫn gì đó!”

Khi họ còn đang bán tín bán nghi thì cô tiểu thư đưa chi phiếu cho nhân viên phục vụ ban nãy, đắc ý nói:“Anh ta chẳng phải thích gây chú ý sao? Vậy thì tôi giúp cho anh ta một chút.”

Mấy cô tiểu thư còn lại liền ngạc nhiên, sau đó cười lạnh.

“Tôi đã nói rồi, ếch thì chỉ mãi là ếch, đời đời cũng chỉ có thể ở dưới đáy giếng mà thôi.”

“Chẳng lẻ có mình tôi tò mò phản ứng của vị Tịch Tổng kia, khi bản thân bị chiếm spotlight nhỉ?”

Cô tiểu thư mua chuộc nhân viên phục vụ, yêu cầu anh ta chỉnh ánh sáng đèn tập trung vào người đàn ông tên Vân Dương kia, vì muốn cho anh một bài học về cái thói rẻ tiền lại còn kiêu ngạo của mình, giờ đây vô cùng đắc ý không thôi.

Không chỉ thế, cô ta vô cùng nóng lòng muốn trong thấy Vân Dương bị người ta vứt ra ngoài, mất hết mặt mũi, phải khóc lóc quỳ dưới váy cô mà cầu xin. Nghĩ đến đây, cô lại càng thêm hưng phấn.

Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, cô ta không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nhân viên phục vụ nọ đi đến cạnh Vân Dương, thì thầm vào tai anh điều gì đó rồi bỗng nhiên anh liếc mắt nhìn về hướng của bọn họ đang đứng, mà chính xác hơn chính là nhìn về phía cô.

Cô tiểu thư khẽ cắn móng tay lo lắng, chẳng lẻ nhân viên phục vụ kia phản bội cô? Nhưng chẳng phải hắn ta đã chiếu ánh đèn vốn thuộc về chủ nhân của buổi tiệc - Tịch Tổng, vào người không hề liên quan gì đến Tịch Gia là Vân Dương kia sao?

Thế nhưng ánh mắt ban nãy của Vân Dương làm cô cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng, cứ như mọi việc bản thân làm đều bị người ta nhìn thấu.

Chưa đợi cô kịp định hình lại mọi chuyện, thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói đầy kinh ngạc.

“Sao có thể!”

Lúc này cô tiểu thư nọ cũng hướng mắt nhìn lên sân khấu, ngay sau đó chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông mà bọn họ không ngừng khinh thường từ nãy đến giờ, đang chầm chậm đi đến bên cạnh ông cụ trên sân khấu, lễ phép cúi đầu chào ông.

Không kịp để mọi người nghi ngờ thân phận của anh, ông cụ Tịch cười lớn rồi nhét một ly rượu cho anh, kéo anh về chính giữa sân khấu mà thúc giục:“Nào nào A Dương, ly rượu thứ hai này phải là cháu kính mọi người ở đây mới đúng.”

Cô tiểu thư triệt để ngã quỵ xuống đất, cả gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Cô nhớ lại khung cảnh bốn thế gia có tiếng ở Thủ Đô ban nãy cùng một lúc bị người của Tịch Thị đuổi ra ngoài thê thảm như thế nào. Còn cô là ai chứ, cùng lắm chỉ là đứa con thứ của một gia đình giàu có, thua kém xa với bốn thế gia ban nãy. Lỡ như để cha cô biết được cô đắc tội với Tịch Tổng, thì chẳng phải cô xong đời rồi sao?

Tuy biểu cảm của nhóm các vị thiên kim này, ai nấy cũng đang vô cùng khó coi, nhưng lại không ai để ý đến họ. Bởi vì ai nấy đều đang bận dõi mắt về sân khấu, cùng nhìn về người đàn ông được mệnh danh là vị vua không ngai của Nước Z.

Lúc này trên sân khấu, Tịch Cảnh Dương cầm ly rượu trên tay khẽ nhíu mày.

Ông cụ Tịch nhìn thấy anh vẫn đứng bất động liền hỏi:“Sao thế?”

Tịch Cảnh Dương không trả lời ngay, anh đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đem đến cho anh một ly trà chanh có màu sắc khá giống với rượu, rồi đặt lại ly rượu của ông cụ đưa cho lên bàn.

Ông cụ có chút tức giận trách móc:“Sợ ông bỏ thuốc cháu hay gì lại không uống?”

Tịch Cảnh Dương mỉm cười nhỏ giọng đáp, nhưng với không gian yên tĩnh của hội trường, ai cũng nghe thấy rất rõ lời anh nói.

“Ông nội, cháu không có ý đó. Chẳng qua cháu không thể uống rượu, vị hôn thê của cháu bị dị ứng cồn rất nặng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.