Chương trước
Chương sau
Đến mẹ con nhà Nam Cung cũng vô cùng sốc trước thái độ của Kỷ Thần Hi. Họ không hề nghĩ đến cô sẽ bỏ đi như thế, cách Kỷ Thần Hi làm chẳng khác nào biến họ thành nhân vật độc ác, chèn ép cô đến mức không chịu nổi mà bỏ đi.

Nam Cung Lục Trà khẽ nghiến răng, cứ ngỡ Kỷ Thần Hi chỉ là loại phụ nữ không não chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông, không ngờ lại bị cô chơi một vố đau như thế. Nếu lúc này vẫn còn kiên trì nán lại, thật sự sẽ bị xem là kẻ có da mặt dày.

Tuy nhiên, cô ta không thể để kẻ đần độn cũng là đồng minh duy nhất của cô ta ở nhà họ Tịch vụt mất luôn được. Trước khi đi, cô ta còn còn cố ý nhấn mạnh việc Kỷ Thần Hi tủi thân chạy đi là do có mục đích riêng, muốn nhắm vào lòng thương hại của người nhà họ Tịch.

Từ đầu đến cuối Nam Cung Lục Trà vẫn duy trì hình ảnh một đại tiểu thư với khí chất thanh cao, cử chỉ nho nhã, đôi khi mất bình tĩnh cũng không làm lung lay được cô ta quá nhiều.

Cô ta đi đến bên Tịch Hàng dìu ông ngồi xuống ghế, giả vờ đau lòng nhỏ giọng nói:“Ông cụ ra tay cũng quá tàn nhẫn, vì sao lại có thể vì một người ngoài mà đánh con trai mình ra nông nỗi này chứ…lần này thật sự không thể bênh vực cho cô ấy rồi.”

Nam Cung Lục Trà không thẳng thừng mà nói với Tịch Hàng, cô ta làm như vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng. Sau đó chào tạm biệt mọi người trong nhà chính rồi cùng với Nam Cung phu nhân rời khỏi Biệt viện Sơn Hành.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, đó là thứ mà Nam Cung Lục Trà muốn dùng để tẩy não cha của Tịch Cảnh Dương, chỗ dựa duy nhất của cô ta ở Tịch Gia.

Quả nhiên Tịch Hàng đã mắc bẫy.

Khi mẹ con nhà Nam Cung rời đi, những người còn lại trong nhà chính bắt đầu chỉ trích ông ta.

Bác cả của Tịch Cảnh Dương, cũng là anh cả của Tịch Hàng mở lời trước:“Lão Ngũ, không phải anh trách gì chú, nhưng lần này chú quá đáng thật đấy. Tiểu Thần Hi nhìn thế nào cũng nhìn ra được là một cô gái tốt, sao cậu lại có thành kiến với con bé như thế?”

Chị dâu cả của Tịch Hàng tiếp lời:“Con trai chú tài giỏi thì ai cũng biết, mắt nhìn người của thằng bé có thể không tốt sao? Chú không biết đấy thôi, nếu thằng nhóc nhà tôi tìm được một cô bạn gái bằng một nửa Tiểu Thần Hi thôi, có khi tôi ngủ cũng cười đến tỉnh giấc luôn đấy.”

Chú sáu:“Anh chị dâu cả nói không sai, Anh Năm à, anh là vậy thực sự…rất quá đáng. Anh vẫn chưa xem quà mà con bé tặng là gì đã hất tay đi, khiến món quà suýt chút nữa là rơi xuống đất, may là Cảnh Dương phản xạ tốt thôi.”

Vợ của chú sáu nhỏ giọng nói với chồng, bà không phải người phụ nữ đanh đá, nhưng thật sự vô cùng ngứa mắt hành động hôm nay của Tịch Hàng, tuy nhiên là em dâu nên không dám lớn tiếng chỉ trích.

“Tiểu Thần Hi vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn lễ phép, khí chất thanh tao, quà tặng của con bé thì đều là hàng thượng phẩm, vậy mà một số người lại xem là cỏ là rác, tiếc thay con của chúng ta cũng là con gái, nếu không em nhất định phải để Tiểu Thần Hi gả vào nhà mình.”

“Khụ, nhỏ tiếng thôi, đừng để Anh Năm nghe được.”

“Hức! Không phải có vợ và con trai kiệt xuất hơn người, anh nghĩ là vị trí gia chủ nhà họ Tịch sẽ rơi vào tay ông ta sao.”

“Biết là thế, nhưng có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói riêng với nhau sao, ở đây không thích hợp.”

“Được, biết rồi.”

Cuối cùng mỗi người đều nói một câu, chung quy vẫn là chỉ trích Tịch Hàng. Ông cụ Tịch sau khi tát con trai mình một bạt tai, thì chống gậy im lặng ngồi yên trên ghế, mặc kệ mọi người nói ra nói vào Tịch Hàng, cũng không bênh vực lấy nửa lời.

Tịch Hàng cảm thấy mọi người đều đang vì Kỷ Thần Hi mà chống lại ông ta, rõ ràng Kỷ Thần Hi đang dùng khổ nhục kế lạc mềm buộc chặt nhưng lại không một ai nhận ra ngoài ông ra, tất cả mọi người đều bị mấy món hàng giả rẻ tiền lừa gạt hết rồi!

Ông ta nhặt chiếc hộp gỗ mà Tịch Cảnh Dương đã để trên nền đất lên, đập mạnh xuống đất rồi hét lên:“Các người im miệng hết đi! Chuyện nhà tôi tự tôi quyết định, các người có quyền gì mà xen vào!”

Giây phút hộp gỗ chạm đất liền vỡ thành từng miếng gỗ vụn, chai rượu may mắn nhờ lớp chống sốc bên trong nên vẫn còn nguyên vẹn mà lăn ra ngoài, đến bên chân của bác cả.

Bác cả cau mày cầm chai rượu lên quan sát, rồi kinh ngạc thốt lên câu cảm thán:“Trời ơi!”

Mợ cả đưa mắt nhìn nói:“Đặt xuống đi, người ta đã nói là chuyện riêng nhà người ta rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Bác cả từ sớm đã không để ý đến mấy lời ban nãy của Tịch Hàng nữa, tinh thần ông hưng phấn nhìn chai ruợu trong tay, không kiềm chế được cảm xúc mà nói lớn:“Macallan… Là The Macallan 1926 Fine & Rare! Là chai rượu được ghi vào kỷ lục Guinness, được bán đấu giá với hơn hai tỷ đô đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.