Vì câu nói vui vơ của Kỷ Thần Hi mà bầu không khí bỗng trở nên im bặt, ai cũng hướng mắt về cô. Qua một vài phút sau, vang lên tiếng cười lớn đầy giễu cợt từ phía Tịch Hàng. 
“Mấy ngày trước mày họ Mộ là tiểu thư Mộ Gia, hôm nay họ Kỷ liền nghĩ bản thân có quan hệ với đệ nhất gia tộc của Thủ Đô? Vậy ngày mai mày sẽ không biến thành họ Tịch em gái của Cảnh Dương luôn đấy chứ?” 
Kỷ Thần Hi:"…" 
Hoá ra cha chồng tương lai của cô không thích nghe lời thật đến như thế, cô sẽ rút kinh nghiệm vậy. 
Nhắc đến khoảng thời gian giả làm Mộ Nhược Vi của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương không khỏi nổi giận:“Chuyện đó con đã giải thích rồi, mọi chuyện đều là chủ ý của con, đừng dùng nó để làm khó Tiểu Hi!” 
“Được rồi, đều là người nhà, dĩ hoà vi quý. Vào trong nhà rồi nói sao, ông nội con vẫn đang chờ gặp mặt cháu dâu đó.” Diệp Lạc Anh đỡ lời, trước khi hai cha con lại cãi nhau. 
Tịch Hàng vô cùng khó chịu với hai từ “cháu dâu” mà Diệp Lạc Anh nói ra, nhưng không thể phản bác lại vợ mình, ông đành xin lỗi mẹ con nhà Nam Cung rồi mời cả hai cùng vào nhà. 
Đám người đứng ngoài hành lang từ từ di chuyển vào nhà chính, chỉ còn Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vẫn chưa đi. 
Cô đi đến bên cạnh anh, khẽ vỗ vỗ lên vai anh an ủi:“Đừng giận, lát nữa vẫn còn có kịch để xem.” 
Tịch Cảnh Dương hơi hơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/3440167/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.