Sau khi giúp Kỷ Thần Hi rửa sạch lượng axit còn xót lại trên tay, Tịch Cảnh Dương ngay lập tức bế cô lên xe chạy đến bệnh viện. 
Trong suốt cả quá trình anh không hề mở miệng nói một lời nào và Kỷ Thần Hi cũng thế. Chỉ có khi ở trên xe, anh dường như có chút mất kiên nhẫn mà liếc nhìn tài xế qua gương chiếu hậu:“Trong vòng năm phút nữa không đến được bệnh viện, ngày mai tự cút đến Châu Phi đào than đi.” 
Lời đe doạ vừa dứt, viên tài xế hoảng loạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập lức vụt như bay trên đường quốc lộ. 
Là một người được đào tạo chuyên nghiệp, nên việc lái xe tốc độ cao và tránh chướng ngại vật không phải quá khó đối với tài xế. Vậy nên anh ta mặc kệ mấy cái đèn giao thông trên đường mà cứ vụt bay như gió. Dù sao hiện tại không có gì quan trọng hơn chủ mẫu cả. 
Vết thương do bỏng axit trên cánh tay Kỷ Thần Hi không lan ra nữa, nhưng càng lúc càng xưng rộp lên. Dù thế vết thương ngoài da cũng chẳng bằng vết thương lòng. 
“Anh thật sự quyết không nói chuyện với em sao?” Đáy mắt Kỷ Thần Hi thoáng lên tia thất vọng trong vô cùng đáng thương. 
Cuối cùng người đàn ông cũng không nhịn được mà khàn giọng nói:“Tiểu Hi…anh thật hy vọng, anh có thể tàn nhẫn một chút, trói chặt em bên cạnh anh.” 
Kỷ Thần Hi lặng người, cô biết anh hoàn toàn có thể làm thế thật, dù có khả năng phải đối đầu trực diện với căn cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/3361368/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.