Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn tên người gọi đến suy nghĩ vài giây rồi nhấn nghe máy.
"Ông nội."
"Tiểu Dương, cháu bị thương sao?" Tịch Lão Gia Tử lo lắng hỏi anh.
Tịch Cảnh Dương mỉm cười trả lời rất thản nhiên:"Không có."
"Hửm? Không có? Vậy tại sao Mục Hành lại lấy số lượng máu dự trữ lớn như vậy?"
Chưa kể Mục Hành là thân tín của anh, thì dựa vào việc máu đó là dành riêng gia chủ của nhà họ Tịch thì tuyệt đối không thể tùy tiện mà lấy đi được.
"Là một người bạn của cháu, thật xin lỗi vì đã không báo trước cho ông."
Tịch Lão hơi tức giận:"Tiểu Dương, không phải ông trách cháu, nhưng cháu phải biết máu đó đều dự trữ phòng trường hợp xấu nhất, nhưng cháu lại dùng cho người ngoài?"
"Là cháu không đúng, nhưng mà tình huống cấp bách cứu người quan trọng hơn!"
"Haiz, cháu không sao là được, nhớ cẩn thận một chút!"
"Cháu biết rồi!" Tịch Cảnh Dương gật đầu trả lời Tịch Lão một cái rồi tắt máy.
Lúc này cánh cửa từ từ hé ra, ánh mắt sắc lạnh của anh liền nhìn về hướng đó, nhưng sau khi thấy bóng dáng lấp ló ngoài cửa, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười.
"Vào đây!"
Bóng dáng ngoài cửa chần chừ vài giây rồi đẩy cửa đi vào. Lúc này cô gái không còn bộ dáng mặc áo tắm như ban nãy nữa, mà khoác trên người chiếc váy dài qua hơn gối một chút và một chiếc áo khoác màu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736889/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.