Bà vợ cũng vô cùng đắc ý mà nói:"Chứ còn gì nữa, trên người còn mặc đồng phục học sinh, vậy mà lại nhuộm cái đầu bạc trắng, vừa nhìn là biết chẳng phải hạn tốt lành gì rồi. Đúng là nồi nào úp vung đó!"
Trong khi hai vợ chồng nhà nọ vẫn đang vui vẻ nói xấu người khác, thì tại phòng bảo vệ của chung cư hiện tại Mộ Nhược Vi cũng đang vô cùng vui vẻ mà nhìn về hình ảnh trên camera.
"Chú ơi, đoạn video này, có thể gửi cho cháu hay không?" Cô thành khẩn nhìn về phía chú bảo vệ mà xin xỏ, thật ra việc lấy được đoạn camera này đối với cô là không hề khó, nhưng dù sao lấy bằng cách chính đáng vẫn sẽ có hiệu lực pháp lí hơn và cũng dễ cho cô làm việc "tốt" hơn.
Ông chú bảo vệ hơi do dự:"Chuyện này..."
Mộ Nhược Vi liền ra vẻ thương tâm:"Hai anh em cháu từ nơi xa đến đây sinh sống, không có người thân hay bạn bè nào, chỉ có thể nương tựa vào nhau mà thôi. Anh trai cháu phải làm việc vất vả bên ngoài, không thể lo chu toàn về việc ăn uống của cháu, nên chỉ có thể đặt thức ăn nhanh bên ngoài, ai mà ngờ..."
Nói xong Mộ Nhược Vi quay người về hướng bảo vệ tỏ vẻ yếu đuối như sắp khóc tới nơi, cơ thể cũng đang run rẩy. Thực chất là cô đang cố nhịn cười vì những lời thảo mai của mình mà thôi.
Ông chú bảo vệ nào thấy được cảnh thực tế, ông ta cũng có một đứa con trai phải đi lập nghiệp ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736660/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.