"Nè nè, Tịch Cảnh Dương! Đừng bảo để em đoán trúng đấy nha! Biểu cảm của anh là sao đây hả?" Mộ Nhược Vi liền cáu kỉnh.
Tịch Cảnh Dương búng nhẹ vào trán cô gái nhỏ, không nhìn được mà bật cười:"Cái đầu nhỏ này của em, suốt ngày toàn suy nghĩ linh tình gì không vậy! Chẳng giống em của trước đây chút nào!"
Mộ Nhược Vi đưa tay xoa xoa trán mình:"Trước đây? Trước đây chúng ta từng quen biết nhau sao?"
Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng nên biết phải nói từ đâu, anh hít một hơi dài sau đó cười đầy bất lực mà đáp:"Chúng ta...đã gặp nhau từ mười bốn năm trước rồi..."
Sắc mặt cô gái thoáng thay đổi, chẳng phải chính anh từng nói chúng ta gặp mặt lần đầu vào mấy tháng trước thôi sao? Mười bốn năm trước...chúng ta...chúng ta gặp nhau khi nào chứ?
"Tiểu Vi...à không, anh nên gọi em là...Kỷ Thần Hi..." Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt nói tiếp.
Không đợi cô gái kịp tiêu hoá những điều anh vừa nói, Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp.
"Mười bốn năm trước, anh vì chuyện nội bộ đấu đá của Tịch Gia, vẫn luôn phải sống ở Nước R...Lúc đấy rất nhiều người muốn lấy mạng anh. Một lần anh bị một tổ chức sát thủ truy sát, anh đã gặp được một cô bé..."
"Là em sao?" Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng.
Tịch Cảnh Dương gật đầu một cái, sau đó nói tiếp.
"Khi ấy anh cũng chỉ là một cậu bé mười ba tuổi, không thể so được với đám sát thủ hung tàn đó nên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736572/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.