Tiếc rằng, niềm vui lại không duy trì được lâu. Dưới cái lạnh âm mấy độ của thời tiết cũng không lạnh lẽo bằng lòng người.
Tịch Cảnh Dương đứng yên bất động giữa quãng trường suốt từ sáng sớm đến tận đêm khuya, nhưng không hề trông thấy hình dáng quen thuộc mà anh đang chờ.
Buổi tối tại quảng trường, một khung cảnh vắng lặng và lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Tuyết càng rơi càng nhiều, phủ kín cả con đường rộng lớn.
Mục Hành ngồi đợi trong xe cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột. Anh từng thử xuống xe khuyên Tịch Cảnh Dương vào trong bên xe sưởi ấm một chút, hay ăn uống tạm thứ gì đó, nếu không đợi đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện thì anh cũng đã bị đông cứng đến chết rồi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương lại không hề đáp lời, anh vẫn yên tĩnh đứng yên ở đó, sắc mặt thì càng lúc càng nhợt nhạt, môi cũng bị cái lạnh khắc nghiệt của mẹ thiên nhiên làm cho tím tái.
Tuy vậy, dù cho như thế nào, anh vẫn đứng đợi, không hề ăn uống bất cứ thứ gì. Chàng trai với gương mặt tràn đầy sức sống cùng nụ cười ấm áp ban sáng, giờ đây một thân tuyết trắng phủ đầy, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Tháp đồng hồ ở phía Tây Nam quãng trường khẽ vang lên một tiếng “reng” vang vọng và kéo dài, để điểm sang một ngày mới.
Vậy là đã qua mười hai giờ đêm, Tịch Cảnh Dương cũng đã đứng đợi suốt mười tám tiếng đồng hồ, nhưng Kỷ Thần Hi lại không hề xuất hiện. Truyện Thám Hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736545/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.