“Những chuyện anh vừa kể…thậm chí có những thứ mà em của trước đây cũng không biết đúng không?” Kỷ Thần Hi vẻ mặt có chút âm trầm, nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay, hết thảy tất cả mọi thứ của mình, Tịch Cảnh Dương đều kể cho cô nghe. Chỉ duy nhất việc anh từng hành hạ bản thân mình ra sao trong bốn ngày chờ đợi cô trong vô vọng lại không hề được nói ra.
Nhìn cô gái đang yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đã có chút hồng hào trở lại thì anh cũng có đôi phần yên tâm được một chút.
Dù vậy, sau tất cả những gì đã xảy ra, từ việc biến cô thành người khác, hay cố ý che giấu quá khứ của hai người trước kia, đều là do anh không đúng.
“Em hận anh không?” Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt xuống đất, im lặng chờ nghe cô phán xét.
Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang dần mất hết tự tin trước mặt cô, có vẻ như chỉ cần cô nói một chữ “Có!”, thì anh liền gục ngã ngay tại chỗ vậy.
“Anh là đồ ngốc sao?”
Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Kỷ Thần Hi phụt cười:“Hận? Vì sao phải hận? Nếu có hận thì cũng là anh nên hận em chứ! Dù sao người thất hẹn trước là em, chẳng phải sao?”
“Không…không phải…em không giận chuyện anh…lừa em sao?”
Kỷ Thần Hi liền bĩu môi:“Hình như chuyện vì sao em mất trí nhớ, còn có việc vì sao lại biến em thành Mộ Nhược Vi version 2.0 anh còn chưa có kể đó! Kể xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736542/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.