“Các người không thể tiến hành phẫu thuật, vậy người khác có thể đúng không?”
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đồng thanh lên tiếng. Bọn họ thừa biết ở hoàn cảnh này, khóc lóc lo lắng đều là vô nghĩa. Vì thế phải tìm ra biện pháp tốt nhất điều trị cho Mộ Lão.
Nhưng với sự ăn ý đó của hai người, cùng khí chất lạnh lùng cao quý, nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vì lão bác sĩ ban nãy liền lên tiếng đáp:“Có thể nói là vậy, nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì, mau nói đi!” Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn lên tiếng.
“Haizz, e rằng hiện tại chỉ có viện trưởng Phó, mới đủ khả năng tiến hành ca phẫu thuật này và đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bệnh nhân! Và ca phẫu thuật bắt buộc phải được thực hiện trong mười hai tiếng nữa. Vì khoảng thời gian này là thời gian vàng để điều trị!”
Mộ Vu vội nắm lấy tay vị lão bác sĩ rồi gấp ráp hỏi:“Viện trưởng Phó? Ông ta là ai? Mau nhờ ông ta đến làm phẫu thuật cho cha tôi! Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cứu sống ba tôi là được!”
Mộ Nguyệt Vũ không bỏ qua cơ hội để thể hiện bản thân:“Ba, ba bình tĩnh chút. Để con gọi nhờ A Minh, anh ấy có quen biết rộng, biết đâu sẽ quen với viện trưởng của Bệnh Viện Phong Vân!”
Mộ Vu liền gật đầu như búa bổ:“Phải, phải rồi, Tiểu Vũ, con mau nhờ Tư Minh đi, thằng bé nhất định sẽ giúp được chúng ta!”
“Vâng! Con gọi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2736477/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.