Từ trên cao nhìn xuống Phương Kỷ đang chật vật đau đớn trên nền đất, Kỷ Thần Hi lạnh mặt:"Cô bị điên à?"
Do tình huống xảy ra quá nhanh cho nên Trình Mẫn không phản ứng kịp. Cô ta ban đầu định chạy đến đỡ Phương Kỷ dậy, nhưng sau đó lại thôi, mà nhìn Phương Kỷ bằng ánh mắt độc ác.
Còn Phương Kỷ do tiếp đất mạnh nên vùng xương chậu cô ta như vỡ nát, đau điếng gào lên:"Tiện nhân! Mày dám đánh tao! Cảnh Dương sẽ không tha cho mày đâu!"
Hửm? Giọng nói này...
Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhận ra Phương Kỷ chính là người phụ nữ trong nhà vệ sinh ban nãy, thì liền cười lạnh:"Không tha cho tôi? Vậy anh ta sẽ làm gì tôi, hửm?"
"Mày...mày..."
Sau khi cơn đau vơi đi một ít, Phương Kỷ mới nhìn rõ được gương mặt của Kỷ Thần Hi, cô ta phải ngẩn người mất mấy giây. Không một ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của cô gái trước mặt này cả.
Khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp, với đôi mắt to tròn, sáng ngời như hai viên ngọc lấp lánh. Đôi lông mày cong vút giúp khuôn mặt thêm phần hiện đại và cá tính. Chỉ với một nụ cười nhàn nhạt cũng rực rỡ như mặt trời ban mai.
Mái tóc cô là một trong những điểm nhấn quan trọng, cứ như một dòng suối trắng bạch kim, óng ánh và mềm mượt. Khi cô di chuyển, những sợi tóc trắng như tuyết lung linh trong ánh nắng, phản chiếu lại ánh sáng mờ ảo.
Ban đầu Phương Kỷ chỉ nhìn thấy Kỷ Thần Hi đeo khẩu trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689179/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.