Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên:"Đi...đi đâu cơ?"
Vì quá chăm chú vào Tịch Cảnh Dương, nên Kỷ Thần Hi không nhận ra Mộ Lão đang nhìn hai người với vẻ mặt đấy ý vị sâu xa.
"Hai đứa bận việc thì cứ đi trước đi." Mộ Lão vừa bắt đầu ăn cháo, vừa bình thản lên tiếng.
Kỷ Thần Hi đầy lo lắng nhìn ông:"Nhưng cháu không thể để ông ở đây một mình được."
"Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp những hộ lý giỏi nhất của Bệnh Viện Phong Vân đến chăm sóc ông rồi." Tịch Cảnh Dương lên tiếng giúp cô gái của anh giải quyết nỗi lo.
Thế nhưng Kỷ Thần Hi vẫn có chút chần chừ:"Nhưng..."
"Đi đi, giải quyết xong chuyện của hai đứa...thì hãy mang cháu gái ta về đây." Mộ Lão dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, đôi mắt đỏ lên nhìn Mộ Lão. Phải ông ấy đã biết, nhưng từ bao giờ? Cô nhanh chóng quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Là anh sao?"
Không đợi Tịch Cảnh Dương kịp trả lời, Mộ Lão thở dài một hơi rồi đặt bát cháo sang bên cạnh, dù cố thế nào thì ông cũng không thể nuốt trôi nữa rồi, sau đó lãnh đạm lên tiếng:"Đừng trách cậu ta, dù sao thì, nếu cháu gái của mình mà còn không nhận ra, thì ta quá có lỗi với mẹ con bé rồi."
"Nhưng...từ khi nào mà..." từ khi nào mà ông nhận ra? Giọng nói của Kỷ Thần Hi khẽ nghẹn lại không thể nói thành lời.
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tim không khỏi nhói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689144/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.