Sau khi xác nhận Kỷ Thần Hi đã ổn, hai người đàn ông một trước một sau, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
"Tầng thượng." Beliar lên tiếng trước.
Tịch Cảnh Dương không trả lời mà hướng về phía thang máy đi trước. Beliar cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng theo sau.
Dù sao đều là người thông minh, đôi khi không cần phải nói quá nhiều.
Khi cả hai đi thang máy đến tầng cao nhất, Tịch Cảnh Dương tiếp tục dẫn đường đi đến cầu thang bộ dẫn lên sân thượng của bệnh viện Phong Vân.
Beliar vẫn im lặng đi theo, anh nhàn nhã cởi áo vest mà Kỷ Thần Hi đã ném trả lại lúc nãy xuống, rồi ném ra đất. Hai tay áo sơ mi cũng đã được sắn lên từ trước, nay anh đang cố định lại nếp gấp của nó.
Đến khi lên đến sân thượng, Tịch Cảnh Dương khẽ nhắm mắt dựa lưng vào vách tường, điềm tĩnh nói:"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không muốn cô ấy phải đợi."
Beliar nhìn một lượt xung quanh, màn đêm u tối cùng cơn gió mùa thu khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh lẽo.
Khung cảnh này bỗng làm anh nhớ đến chuyện vào năm năm trước. Và cũng ngay sau đó, cùng với một nụ cười nhàn nhạt, Beliar xoay người tung một cú đấm còn mạnh hơn cú đấm trước cục cảnh sát vào mặt của Tịch Cảnh Dương.
Mà lần này Tịch Cảnh Dương không hề tránh đi, vô cùng bình tĩnh mà lãnh trọn cú đấm, sau đó loạng choạng ngã xuống đất. Từ miệng anh cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689096/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.