Cùng lúc đó tại nhà họ Mộ, âm thanh đồ đạt bị ném vỡ vang lên liên tục, miễn là thứ gì có thể đập vỡ được thì đều bị Mộ Nguyệt Vũ quơ tay đập bỏ.
Thời Thị đứng bên cạnh hoảng sợ không thôi, cùng người làm cố gắng ngăn cản hành động điên cuồng của cô ta.
Sở dĩ Mộ Nguyệt Vũ không e sợ gì mà phát tiết tại Mộ Gia, cũng là do Mộ Vu đang phải đối diện một mớ hỗn độn ở công ty sau scandal chấn động vừa qua. Chỉ trong một đêm, cổ phiếu của Mộ Thị gần như chạm đấy, khiến cho không ít người vội bán tháo cổ phần trong tay đi.
Mộ Nguyệt Vũ lại vừa trở về từ sở cảnh sát, cô ta đã bị tạm giam từ sau buổi họp báo đêm qua đến tận sáng nay. Nếu không nhờ người thần bí giúp đỡ, có lẽ cô ta vẫn phải ở nơi dơ bẩn ấy thêm một khoảng thời gian nữa.
Nghĩ đến đây, Mộ Nguyệt Vũ không nhịn được mà muốn đập nát chiếc bình cổ được Mộ Vu đấu giá hơn bảy triệu mới có được.
Thời Thị giật thót tim, nhanh chóng ôm lấy cô ta và ra lệnh cho người làm đem bình cổ đi, sau đó quát lớn:"Mộ Nguyệt Vũ! Con điên rồi à! Con có biết, nếu để cha con nhìn thấy cảnh này thì sẽ có hậu quả gì hay không!"
Mộ Nguyệt Vũ vung tay đẩy Thời Thị ra. Lúc này, đầu tóc cô ta rối bù, quần áo nhăn nhúm, vô cùng nhếch nhác mà cười lớn như một mụ điên:"Ha ha! Hậu quả? Còn có hậu quả gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689066/chuong-243.html