Đến khi Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương trở về Đế Cung Sơn Trang, thì liền trông thấy một bóng dáng đang đi qua đi lại trước cửa chính.
Khi đến gần nhìn thấy rõ người trước cổng là ai, Kỷ Thần Hi chống cằm nhoẻn miệng cười:"Ây yo, em trai yêu dấu của anh đến tìm anh kìa."
Bên ngoài, Tịch Cảnh Đăng cũng đã nhìn thấy chiếc Bugatti từ xa đang chạy đến. Tuy vẫn bình thản đứng đó nhưng trong lòng anh đang run rẩy lo lắng.
Trong lúc chiếc xe cận kề, Tịch Cảnh Đăng cảm nhận được cái gì đó không ổn. Ánh mắt anh chuyển từ hồn nhiên sang lo sợ, bởi biết rõ anh trai là một tay lái điêu luyện, nhưng cũng thường xuyên thích "đua đòi" trên đường. Tịch Cảnh Đăng lo sợ những pha lái xe "vô ý" của anh trai mình, nhất là khi anh đang có "tiền án tiền sự"!
Tuy nhiên, đó cũng chính là cách Tịch Cảnh Dương thể hiện tình cảm thân thiết đối với em trai mình. Dù sao cũng là một anh trai tốt, nên khi vừa trông thấy Tịch Cảnh Đăng, anh liền đạp ga tăng tốc, chạy thẳng về phía người đang đứng trước cổng.
Nhận thấy chiếc xe gần đến không những không giảm tốc mà ngày càng lao nhanh, mặt của Tịch Cảnh Đăng khẽ trắng bệt, rồi chôn chân tại chỗ. Không phải anh không biết chạy, mà vốn dĩ chân anh đã tê đến mức không nhấc lên nổi nữa rồi.
May thay, khi chiếc xe chỉ còn cách chân của Tịch Cảnh Đăng đúng một gang tay thì đã dừng lại. Cả cơ thể anh mềm nhũn mà ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689060/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.