Hai người đàn ông cùng lúc đồng thanh lên tiếng, từ chối cái ý tưởng ở lại của Kỷ Thần Hi. Thế nhưng, cô chỉ khẽ nhếch mép, nâng ly trà mà Tịch Cảnh Dương đã uống một nữa lên uống tiếp, rồi hỏi:"Đàn ông các anh lại nói ra hai chữ đó, thật sự ổn đấy chứ?"
Mặc Bắc Hàn miễn cưỡng cười đáp lại:"Em dâu à, nhà của anh trai nhỏ, không đủ để ở đông người đâu."
Sắc mặt của Tịch Cảnh Dương cũng không tốt là bao:"Anh sẽ sắp xếp thêm một căn biệt thự gần đây cho Evan, hai người họ sẽ không phải ở chung đâu." Và chúng ta cũng thế!
Mặc Bắc Hàn nghe thế rất muốn lườm bạn mình một cái, ai nhờ cậu sắp xếp? Vợ chồng hai người thích xen vào chuyện người khác thế! Nhưng với đôi mắt được quấn băng gạc cẩn thận, ánh mắt đầy thù hằn đó của anh, không một ai để ý đến.
Tuy nhiên, Mặc Bắc Hàn cũng không nhận ra, ánh mắt đã có phần thay đổi của vị bác sĩ trẻ nào đó, cậu lưỡng lự một chút rồi thương lượng điều kiện với Kỷ Thần Hi.
"Chị à, thật ra phòng ở đây cũng rất nhiều...ngoại trừ lúc giúp anh ta kiểm tra vết thương, sẵn tiện hỗ trợ anh ta một chút...chỉ một chút trong sinh hoạt, thì căn bản em và anh ta chẳng cần đụng mặt nhau. Vậy nên...chị không cần phải quá lo đâu. Đợi đến khi mắt anh ta khỏi hẳn, em sẽ đi."
Kỷ Thần Hi trầm ngâm nhìn Evan đang yêu cầu được ở lại thì cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt đầy thù địch của cậu, vào lần chạm mặt Mặc Bắc Hàn ở bệnh viện. Nếu nói hai người chưa có gì với nhau thì chắc chắn cô không tin.
Vì cô biết Evan không phải là một người thù dai hay thích so đo, vậy nên chắn chắn là do Mặc Bắc Hàn đã làm điều gì đó rất quá đáng mới khiến cậu chán ghét đến vậy.
Nhưng lần này, thái độ của Evan thay đổi lớn đến thế, xem ra cậu đã cảm thấy mắc nợ ân tình với Mặc Bắc Hàn. Nếu đã vậy, cô càng ngăn cản lại càng khiến Evan cảm thấy khó xử...
Tuy nói là vậy, nhưng để cải trắng nhà mình bên cạnh con sói già xảo quyệt này, thật sự không chịu nỗi mà!
"Sói không ăn bắp cải đâu." Tịch Cảnh Dương ho nhẹ nhắc nhở Kỷ Thần Hi, vì vô thức cô nói ra câu cuối cùng kia rồi.
Kỷ Thần Hi mặt không đổi sắc, cô chẳng cảm thấy bản thân nói gì sai, dù sao nam nữ khác biệt, Evan dù thể hiện bản tính con trai thế nào, thì vẫn chỉ là một cô gái vừa trưởng thành. Lỡ như tiếp xúc lâu ngày, hai người lại nảy sinh thứ gì đó thì sao? Cô vẫn chưa kiểm chứng bản tính thật sự của con sói già này, cô tuyệt đối không thể để hắn ta lừa mất em "trai" của mình được!
"Sói không ăn bắp cải, nhưng nếu nó đói quá thì sao?" Chưa kể Evan xinh đẹp thế này, nam nữ đều có thể sát phạt tứ phương!
Tịch Cảnh Dương mỉm cười chuyển đề tài này sang cho bạn mình:"Sói sẽ không *đói quá ăn quàng đúng không?"
*Đói quá ăn quàng: có nghĩa là khi bạn đói và chỉ cần ăn một bữa ăn nhẹ là có thể giảm cơn đói ngay lập tức. Từ "quàng" trong câu nói này thể hiện đến món ăn nhẹ có thể được dùng để giảm cơn đói ngay lập tức. Câu này thường được dùng để miêu tả tình trạng đói đang gấp và chỉ cần ăn một ít thức ăn là có thể cải thiện tạm thời đến tình trạng đói của bản thân.
"Tất nhiên là không rồi." Mặc Bắc Hàn cười như không cười, cơ mặt cứng ngắt, biểu cảm vô cùng khó coi trả lời.
Kỷ Thần Hi hừ lạnh đứng dậy, cô dặn dò Evan một số điều cần lưu ý, đặc biệt là phải giữ khoảng cách đúng mực với Mặc Bắc Hàn. Qua một lúc, cô cùng Tịch Cảnh Dương rời khỏi quân khu đại viện.
***
Trên đường đi, Tịch Cảnh Dương khẽ đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy bạn gái mình một dáng âm trầm, sắc mặt không vui, anh cười cười an ủi:"Đúng thật là Bắc Hàn có ý xấu, nhưng anh không thật sự nghĩ cậu ta thích con trai đâu."
Kỷ Thần Hi rất muốn cười nhưng cười không nỗi. Phải, anh ta có thể không thích con trai, nhưng Evan cũng có phải trai thẳng đâu!
"Anh định đi đâu thế?" Kỷ Thần Hi chuyển đề tài.
"Sáng giờ bận rộn, em không đói à?"
Nghe anh hỏi thế, cô vô thức xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, quả thật có chút đói rồi.
Nhìn thấy động tác nhỏ đáng yêu này của cô, Tịch Cảnh Dương bật cười:"Đi ăn thôi, ăn xong cùng anh đến công ty, ngày đầu đi làm không được đến trễ."
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn đồng hồ trên xe, đã gần mười giờ đến nơi, đây nào còn gọi là đi trễ nữa? Đây thật sự đúng kiểu con ông cháu cha đi làm, nên không cần phải sợ này sợ nọ!
Quân khu đại viện cách Tịch Thị hơn một giờ xe chạy, vì thế Kỷ Thần Hi không để Tịch Cảnh Dương ghé lại quán ăn nữa, mà thúc giục anh mau đến công ty, rồi sẽ gọi đồ ăn ship đến sau.
Dù thế nào, cũng nên tôn trọng giờ giấc làm việc một chút chứ nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]