Đường Hạo nghiến chặt răng, bởi vì không có bằng chứng cho nên hắn cùng Leon không truy lùng được hành tung của đối phương.
“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ không để Vân Hề quay về Mỹ.” Hàn Diệp Tu nhìn Đường Hạo tiếp tục nói: “Tôi tin cậu cũng hiểu biết chút ít về tôi, tôi cũng sẽ nói thêm, hiện tại tôi muốn bảo vệ một người ở thành phố S này chắc chắn không có ai dám động đến, nếu như Vân Hề ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể đảm bảo sự an toàn cho em ấy. Về phần hung thủ thực sự, tôi tuyệt đối không để cho hắn sống thoải mái được.”
Đường Hạo cười vài tiếng, giống như nghe được chuyện gì đáng buồn cười lắm, hắn châm chọc nhìn Hàn Diệp Tu: “Ý anh là mình có thể một tay che trời sao? Năm năm trước lúc Vân Hề bị bắt cóc thì sao, tôi nghĩ anh không nên quên nhanh như vậy?”
“Lần đó là tôi đã không bảo vệ em ấy tốt.” Hàn Diệp Tu thấp giọng nói: “Nhưng hiện tại Vân Hề ở lại chỗ tôi mới là an toàn nhất, không phải sao? Chúng ta ở nơi này tranh cãi nhau, không bằng nói chuyện trong hòa bình để cùng hợp tác.”
“Hợp tác?” Đường Hạo ôm hai tay, vẻ mặt trêu tức nhìn Hàn Diệp Tu: “Tôi không biết chúng ta có điểm nào để cần cùng hợp tác.”
“Vân Hề.” Hàn Diệp Tu chân thành nói: “Cậu muốn bảo vệ Vân Hề, tôi cũng như vậy, mặc dù thế lực của cậu ở thành phố S không bằng tôi, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận thế lực của tôi ở nước Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trong-sinh-chi-dao-ly/15902/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.