Vân Hề vẫn tiếp tục bước đi, cậu không phát hiện ra trong lời nói của Hàn Diệp Tu có gì bất thường, càng không hiểu được tâm ý trong lới nói của hắn.
Hàn Diệp Tu không nháy mắt nhìn bóng hình đang xa dần mình, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, khi chính mình đối mặt với sự thật, hắn đột nhiên không hiểu ra những chuyện mình làm mấy năm có ý nghĩa gì nữa. Hắn sẽ không quên trước đây mình từng đối xử tồi tệ với Vân Hề như thế nào, cũng không quên được mình đã chà đạp lên tự tôn của cậu ra sao, càng không quên được cậu trước khi chết vẫn kiên quyết vứt đi điện thoại di động.
Nếu như không phải Vân Hề sống lại, nếu như Vân Hề không biết trước mọi chuyện khi trọng sinh, hắn có thể tiếp tục lừa mình dối người gọi đây là sự bù đăp, Nhưng khi sự thật chạy qua trước mắt, đối mặt với Vân Hề toàn tâm toàn ý muốn thoát khỏi mình, thì hắn làm sao có thể tiếp tục như vậy được nữa?
Giờ khắc này hắn đột nhiên rất muốn chạy lại ôm chầm lấy Vân Hề, nói cho cậu biết hắn đã sai rồi, hắn rất hối hận, hắn muốn cầu xin Vân Hề cho hắn một cơ hội để hối cải, nhưng hai chân hắn lại giống như mọc rễ không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi ngày càng xa. Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến một câu nói: Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là em không biết anh yêu em mà là em đã không còn cách nào để tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trong-sinh-chi-dao-ly/15894/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.