Vân hề không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với Đường Hạo cũng có thể vô tình gặp phải Hàn Diệp Tu, nếu như bọn họ về sớm vài phút hoặc muộn đi vài phút thì có lẽ cậu đã không phải ngây ngốc như thế này.
Vân Hề thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt mình, cậu sờ sờ khóe môi lui lại một bước nhỏ, tựa hồ cảm giác hành động của mình không thích hợp lắm, cậu quay lại đứng ở chỗ cũ rũ mắt xuống nói nhỏ: “Diệp Tu…”
Hành động trong vô thức của Vân Hề làm cho Hàn Diệp Tu rất khó chịu, cho dù cậu không nói ra nhưng những quyền ước tối đó hắn giãng xuống chắc chẵn đã để lại bóng ma trong tâm lý cậu. Giống như trước khi trọng sinh, sau ngày ấy Vân Hề cũng sợ hãi hắn mấy ngày, mỗi khi hắn muốn chạm vào sắc mặt cậu sẽ không tốt, cậu không thể ức chế được run rẩy của cơ thể.
Hàn Diệp Tu tận lực làm cho vẻ mặt mình trở nên nhu hòa, mỉm cười hỏi cậu: “Em đên đây lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa?”
“Em…” Vân Hề thấp thỏm nhìn sắc mặt Hàn Diệp Tu, sau đó ấp úng nói: “Bọn em vừa đến đây được một lúc, đã ăn cơm rồi, anh, anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hàn Diệp Tu gật đầu, liếc mắt về Đường Hạo đứng gần Vân Hề: “Vị này chính là Đường đại thiếu gia Đường Hạo đúng không? Đã lâu không gặp.”
Mặt Đường Hạo không đổi sắc gật đầu nói: “Xin chào.”
Hắn cười cười, ý vị thâm hậu: “Vốn định trưa nay đến đón Vân hề đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trong-sinh-chi-dao-ly/15866/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.