Xe của Cận Châu chủ yếu có màu đen và bạc, vẻ ngoài khiêm tốn nhưng sang trọng, nội thất thì trầm ổn và chín chắn. Thế mà bây giờ, tất cả những chiếc xe mà Vân Nghê từng ngồi qua đều đã dán đầy những loại sticker đủ hình dạng.
Vân Châu ngồi trên ghế trẻ em ở hàng ghế sau, mặt không biểu cảm nhìn em gái mình dán sticker lên cửa kính xe bên cạnh, lên quần áo, tay, mặt của mình...
Cuối cùng, cô bé còn quay đầu lại hỏi: "Đẹp không?"
Khuôn mặt Vân Châu không biến sắc, trả lời ba chữ: "Cũng được."
Rõ ràng, câu trả lời này khiến Vân Nghê không hài lòng: "Em hỏi anh đẹp hay không, không phải hỏi có được hay không!"
Vân Châu là một người anh luôn nhường nhịn cô em ba phần: "Đẹp."
Nói xong, cậu bé quay mặt đi, Vân Nghê "hứ" một tiếng, rồi ngoắc tay với cậu: "Anh đưa mặt qua đây."
Vân Châu biết cô bé định làm gì, cậu bé ngồi yên không nhúc nhích: "Anh là con trai."
Vân Nghê bĩu môi, tức giận nói: "Con trai thì sao, mấy bạn nam trong lớp em đều tự nguyện cho em dán!"
Cô bé này đúng là quỷ nghịch ngợm, ở trường chẳng ai dám chọc ghẹo.
An Chi Dư quay lại nhắc nhở: "Vân Nghê, không được ép buộc người khác làm điều mà họ không muốn."
Nghe vậy, Vân Nghê mới thu mình lại chút ít. Vài giây sau, cô bé quay đầu, ánh mắt lườm lườm đầy tức giận.
Vân Châu thở dài trong lòng, nhưng vẫn chìa tay ra: "Dán đi!"
Vân Nghê lại làm cao, hất cằm: "Bây giờ mới muốn dán, muộn rồi!"
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009585/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.