An Chi Dư không ngờ rằng lời nói của anh lại đâm trúng tâm tư của mình như vậy.
Và Cận Châu cũng từ vẻ mặt kinh ngạc của cô mà xác nhận suy đoán trong lòng mình.
Thế mới nói, hôm nay anh không nên để Diêm Sân đến làm thuyết khách. Anh đã nghĩ cô ấy sẽ hiểu những lo lắng và bận tâm của anh từ góc độ người đã trải qua, nhưng lại quên mất cô ấy cũng là một người mẹ.
Khi anh cúi đầu cười khẽ, An Chi Dư chợt nhíu mũi: "Anh... Anh biết những việc Sầm Tụng làm lúc trước à?"
Cận Châu ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Chiều nay anh mới biết," nhưng anh giải thích: "Nhưng chỉ là biết thôi, không có ý định bắt chước."
Trước hết, Vân Châu và Thư Ngật khác nhau, Thư Ngật uống sữa bột, Sầm Tụng và Diêm Sân có thể chia giường mà không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng Vân Châu uống sữa mẹ, ít nhất trong nửa năm tới, thằng nhóc này sẽ không thể tách rời cô.
Mặc dù Cận Châu hiểu hành động của Sầm Tụng, nhưng anh có một điểm khác biệt lớn với Sầm Tụng, đó là anh sẽ không để An Chi Dư hiểu lầm về mình.
Giống như bây giờ, anh giải thích.
"Em còn trong tháng, em hiểu rõ tầm quan trọng của tháng cữ đối với một người phụ nữ hơn anh chứ? Vân Châu ngủ cùng chúng ta trong một phòng, anh không có ý kiến gì, vì thằng bé rất ngoan, nhưng Vân Nghê lại khác, mỗi khi đói vào giữa đêm, tiếng khóc có thể làm vỡ trần nhà, em bảo sao có thể ngủ được?"
"Nhưng..." An Chi Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009581/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.