An Chi Dư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ khi nghe anh nói "cứu mẹ trước".
"Đâu ai như anh chứ."
Anh cũng không muốn như vậy, nhưng lúc đó, thật sự không thể kiểm soát nổi bản thân.
"Em thì sao?" Cận Châu hỏi cô: "Khi ở trong phòng phẫu thuật, em nghĩ gì?"
Điều cô nghĩ lúc đó, so với anh, tự nhiên lại có chút không đáng nói ra.
Tuy nhiên, điều cô nghĩ cũng không khó đoán.
"Em đang nghĩ không biết là con trai hay con gái?"
An Chi Dư gật đầu.
"Vậy khi biết là một trai một gái, cảm giác của em thế nào?"
"Chỉ cảm thấy..." An Chi Dư chợt nghẹn ngào: "Chỉ cảm thấy như mình vừa hoàn thành một sứ mệnh rất vĩ đại."
Cô đã ghép trọn chữ "tốt" cho anh.
Một suy nghĩ có chút tầm thường, nhưng cô cảm thấy có lẽ đây là điều mà nhiều người mẹ đều mong đợi.
Không liên quan đến chuyện "nối dõi tông đường", mà chỉ là sự tiếp nối của tình yêu với người mình yêu.
An Chi Dư nhìn vào mắt anh, nơi có những tia đỏ do thiếu ngủ, cô đưa tay lên: "Anh lại đây một chút."
Cận Châu tiến gần lại: "Sao thế?"
An Chi Dư đặt tay lên mặt anh, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v*: "Anh vất vả rồi."
"Em nói gì ngốc thế!" Cận Châu nắm tay cô và đặt một nụ hôn lên đó: "Lời này phải để anh nói."
Anh nghiêm túc nói lại lần nữa: "Vất vả cho vợ rồi."
Anh rất ít khi dùng từ này, gọi xong lại vừa cười vừa nhăn mày: "Thôi, cứ gọi em là cục cưng nhé!"
Từ "cục cưng"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009579/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.