Trước khi đầu hàng, câu cuối cùng anh nói là: "Chi Dư, em mà không dừng lại, anh thật sự không thể dừng được đâu."
Nhưng cô không nghe thấy, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp bên tai anh.
Vừa thô vừa nặng nề.
Ngoài cửa sổ, làn gió lướt qua khung cửa vòm được bao quanh bởi biển hoa hồng, vườn hoa đầy chất ngoại quốc được phản chiếu lên bức tường màu đỏ rượu, dù ánh đèn lạnh lẽo phía trên vẫn không làm giảm đi bóng đổ đậm đà đó.
Sáng hôm sau, một tia sáng vàng chiếu vào phòng, tạo nên một không gian sáng lấp lánh.
An Chi Dư mở mắt ra, theo thói quen ngẩng đầu nhìn anh. Khi bắt gặp ánh mắt anh cúi xuống nhìn mình, cô cười, rồi rúc mặt vào lòng anh cọ cọ.
Sợ làm cô tỉnh, Cận Châu vẫn không dám động, cuối cùng đợi cô tỉnh dậy, câu đầu tiên anh nói là: "Cho anh xem nào, còn đỏ không?"
Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, anh cảm thấy mãn nguyện, giọng nói lười biếng, đặc biệt cuốn hút.
An Chi Dư nắm chặt chăn trên ngực: "Không đỏ nữa rồi."
Anh không tin, giữ tay cô: "Cho anh xem nào."
Câu nói lặp đi lặp lại, An Chi Dư không còn cách nào, buông tay để tấm chăn trượt xuống.
Trên b** ng*c mềm mịn mà anh v**t v* tối qua vẫn còn lưu lại dấu ửng hồng.
Tối qua anh đã đắm chìm đến không dừng lại được.
Cận Châu nhẹ nhàng chạm ngón tay lên: "Có đau không?"
Nghe anh hỏi vậy, An Chi Dư bất giác nhớ lại sự nồng nhiệt và mãnh liệt của anh đêm qua, nghĩ đến mà cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009575/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.