Sáng hôm sau, Cận Châu trả lại máy ảnh cho Lư Phi.
"Có cần quay lại chụp bổ sung không?"
Cận Châu lắc đầu nói không cần: "Vợ tôi rất hài lòng."
Lư Phi nhận lại máy ảnh: "Bên trong không xóa ảnh chứ?"
Cận Châu hiểu ý: "Yên tâm, tôi không động đến."
Lư Phi khẽ liếc anh một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đã chọn nhiếp ảnh gia cho lễ cưới chưa?"
"Sao vậy?" Cận Châu hỏi mà như biết câu trả lời: "Cậu muốn đến à?"
Lư Phi cúi đầu, từng tấm ảnh trong máy ảnh được anh lật xem: "Nếu anh cần thì tôi sẽ đến."
Cận Châu cười đáp: "Nếu cậu cũng cần, thì đương nhiên rất hoan nghênh."
Trên đường về, cho dù An Chi Dư có hỏi thế nào, Sở Phi Phi vẫn kín miệng, không chịu hé lời nào.
"Đồ keo kiệt." An Chi Dư bực bội lườm cô ấy: "Trước giờ cậu chưa bao giờ giấu mình chuyện gì!"
Cô cũng nói đúng, là trước đây thôi. Trước kia làm gì có người đàn ông nào khiến cô ấy mất mặt như thế, chỉ ăn một bữa cơm, chỉ khẽ choàng tay qua vai cô ấy giữa đám đông để tránh đụng phải người khác, thế mà, cô ấy lại nằm mơ thấy người ta!
Mơ thấy thôi đã đành, lại còn hôn người ta trong mơ nữa!
Sở Phi Phi cúi đầu chạm vào mặt mình, chết tiệt, lại đỏ mặt rồi!
Nhưng cô ấy thì ở đây đỏ mặt, còn người kia thì hay thật, đi mà không nói lời nào, lên xe được nửa tiếng rồi mà chẳng có lấy một tin nhắn!
Định chơi trò tình một đêm với cô ấy đấy à?
Nghĩ tới mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009569/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.