Một tiếng "tiễn khách", Từ Hoài Chính bị Phương Vũ "mời" ra ngoài.
An Chi Dư nhấc chiếc túi đằng sau lên và đứng dậy, nhưng vừa tới mép bàn thì bị Cận Châu chặn lại.
"Em đi đâu?"
An Chi Dư ngước lên liếc anh một cái: "Đi làm chứ còn đi đâu, em chỉ xin nghỉ hai tiếng thôi, anh cũng biết mà."
Nhưng giờ mới chỉ qua được bốn mươi tám phút.
"Ở lại với anh thêm chút nữa." Cận Châu vòng tay ôm lấy eo cô, lắc nhẹ: "Được không?"
An Chi Dư quay mặt đi, bĩu môi: "Biết bao cô gái thích anh, tới lượt em đâu mà phải ở lại."
Anh biết ngay cô sẽ bám vào câu này mà không buông.
Cận Châu rút chiếc túi trong tay cô ra, ôm cô xoay người ngồi lại xuống ghế.
Cửa phòng vẫn mở, An Chi Dư ngồi trên đùi anh, ánh mắt thi thoảng liếc về phía cửa.
Cận Châu đưa tay kéo mặt cô lại: "Em đã làm bà Cận rồi, còn sợ ai nhìn thấy nữa?"
An Chi Dư gạt tay anh ra: "Cái vị trí này đổi ai cũng là bà Cận, có liên quan gì đến em đâu!"
Đúng như dự đoán, khi giận cô sẽ tìm lỗi trong từng lời nói của anh.
Cận Châu cúi nhìn, hôm nay cô mặc váy, chiều dài vừa qua gối.
Bàn tay anh vốn ôm eo cô, từ từ đặt lên đầu gối.
"Giận rồi à?"
An Chi Dư liếc anh một cái qua hàng mi: "Không!"
Nét mặt đã viết rõ rành cảm xúc rồi mà còn không thừa nhận.
Cận Châu nhích tay lên một chút: "Hay là ghen?"
An Chi Dư nhìn vào tay áo sơ mi trắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009554/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.