Khi Cận Châu từ bếp quay lại phòng khách, vừa hay thấy An Chi Dư đang sụt sịt, anh lập tức nhíu mày.
"Sao thế?"
Bà nội "haiz" một tiếng, nhưng lại cười: "Mua cho cháu dâu ít đồ mà làm cháu cảm động đến khóc."
Lúc này, nỗi lo lắng trong mắt Cận Châu mới dịu lại.
Bà nội nhường chỗ cho anh: "Nào nào, mau qua đây dỗ vợ đi."
Khi Cận Châu ngồi xuống bên cạnh cô, An Chi Dư đã lau khô nước mắt: "Không sao, em chỉ là quá vui thôi."
Cận Châu không nói gì, anh gom những món quà chất trước mặt cô lại vào trong hộp, sau đó nắm tay cô đứng dậy khỏi ghế sofa.
Trước khi đi không quên chào người lớn: "Cháu đưa cô ấy lên lầu cất đồ đã."
Vào đến phòng trên tầng, vừa bước vào, Cận Châu đặt đồ luôn xuống sàn rồi ôm cô vào lòng.
"Đừng cảm thấy có gánh nặng, trong mắt họ em chỉ là con cháu, nào có bậc cha mẹ nào không thương con mình? Hơn nữa, họ đều ở nước ngoài, hiếm khi về nước, nên đương nhiên muốn đối xử tốt với em hơn."
Phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh khi nói.
"Còn nữa." anh hơi ngừng lại, thả lỏng vòng tay ôm cô, mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
"Đừng kìm nén bất kỳ cảm xúc nào trong lòng." Anh nói: "Anh sẽ đau lòng."
Người ta nói rằng nếu người đầu tiên mà bạn yêu là một người quá hoàn hảo, thì sau này khó mà có ai khác lọt vào mắt bạn.
Sở Phi Phi cũng nói anh là mặt trăng.
Đúng vậy, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009524/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.