Trong khi người lớn nói chuyện lịch sự, Cận Châu không xen vào được.
Anh quay sang nhìn An Chi Dư.
Lúc mới thấy anh, ánh mắt cô chỉ lướt qua rồi né tránh.
Cận Châu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lại tại chỗ: "Em đã ăn sáng chưa?"
"Em ăn rồi."
Đêm qua trước khi ngủ, cô đã khóc rất nhiều, đến giờ Cận Châu vẫn còn cảm giác lo lắng.
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
Mặc dù anh hỏi rất khéo léo, nhưng An Chi Dư vẫn hiểu ngay ý của anh, cô cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, lắc đầu.
Mỗi lần sau chuyện đó, cô thường ít nói hơn bình thường, vì vậy Cận Châu không nghĩ nhiều, anh chuyển đề tài hỏi cô: "Ông nội và cha đã về chưa?"
An Chi Dư lắc đầu: "Chưa."
Cận Châu nhíu mày nhẹ, lấy điện thoại gọi cho Cận Triệu Kỳ.
Hai người mới vào phòng khách được một lúc thì nghe tiếng gậy gõ xuống sàn, âm thanh dồn dập.
Phòng Văn Mẫn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, khi ông cụ đi vòng qua tấm bình phong, bà cũng bước tới.
An Chi Dư chậm một nhịp, đi sau bà một bước.
"Ông nội Cận Châu."
"Ông nội."
Ông cụ trông rất khỏe mạnh, cũng giống như bà nội, ông cụ cười nhiệt tình và lịch sự: "Mẹ Chi Dư, xin lỗi vì nãy giờ tôi ra ngoài đi dạo trong khu, về trễ một chút, bà ngồi đi, ngồi đi."
Dù cửa bếp kiểu Trung đã đóng chặt, nhưng vẫn không thể che giấu mùi thơm của thức ăn.
Trong lúc người lớn trò chuyện, Cận Châu đã nhiều lần đi vào bếp, mỗi lần anh đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009520/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.