Sáng hôm sau, ánh bình minh bắt đầu ló dạng, làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, cá Koi trong hồ lắc lư chiếc đuôi, làm khuấy động sự tĩnh lặng của hoa súng.
Tiếng nước từ phòng tắm dưới tầng một ngừng lại, cửa mở ra, Cận Châu với mái tóc chưa khô bước ra từ bên trong.
Rèm cửa phòng trên tầng hai được kéo kín sau khi Cận Châu thức dậy, đèn sao trên trần đã tắt, chỉ còn ánh sáng ấm áp quanh giường.
Cửa khép hờ từ bên ngoài được đẩy ra, người vừa mới ngủ trên giường giờ đã chiếm vị trí của anh lúc rời đi.
Cận Châu cúi đầu cười nhẹ, tiến lại gần, kéo chiếc chăn trượt xuống đến eo cô lên che kín vai.
Anh nhấn vào màn hình điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, thấy thông báo pin đã đầy, nhẹ nhàng rút dây sạc rồi c*m v** điện thoại của mình.
An Chi Dư là kiểu người không có báo thức thì sẽ ngủ đến khi tự tỉnh.
May mắn là biệt thự Khê Kiều khá gần chỗ làm của hai người, bảy giờ mười phút, hai người ra ngoài, Cận Châu đưa cô đến một quán ăn sáng gần đó, ăn xong đến dưới công ty là vừa đúng bảy giờ năm mươi.
Cận Châu tiễn cô đến trước công ty: "Trưa anh qua tìm em."
An Chi Dư gật đầu: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
"Ừ."
Cô quay người bước vào sảnh, đi được vài bước lại quay đầu nhìn, thấy anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, An Chi Dư vẫy tay chào anh.
Cận Châu vẫn không vội rời đi, đứng ở cửa, nhìn cô bước vào thang máy mới quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009474/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.