Sau bữa ăn, hai người rời khỏi phòng, khi xuống đến tầng dưới, một người phụ nữ trung niên đã gọi Cận Châu.
"Em đợi anh một chút."
Nói xong, anh quay người lại, gọi người kia là "Dì Phương."
Tiệm cháo này do Phương Hoa Nùng, bạn lâu năm của mẹ Cận Châu mở.
Chiều nay khi nhận được điện thoại của Cận Châu, Phương Hoa Nùng vốn ít khi đến quán đã đến từ sớm, bà ấy đưa ra món quà mình đã chuẩn bị: "Chúc mừng đám cưới."
Những điều cần nói, Cận Châu đã nói hết trong cuộc gọi chiều nay, anh đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn dì Phương."
Phương Hoa Nùng mỉm cười: "Xinh lắm." Bà ấy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng như vậy đã đủ gây ấn tượng.
Cận Châu luôn khiêm tốn, nhưng cũng tùy người và tùy việc, anh mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất xinh đẹp."
"Giờ thì mẹ cháu có thể yên tâm rồi."
Đúng vậy, bà ấy đã yên tâm, có lẽ sắp trở về rồi.
Ra khỏi quán, Cận Châu đưa cho cô hộp quà được gói cẩn thận trong tay: "Dì Phương tặng đấy, nói đây là quà cưới."
An Chi Dư đưa tay nhận, giọng điệu tùy ý nhưng không giấu nổi sự tò mò: "Người lúc nãy là chủ quán à?"
"Ừ, họ Phương, anh đều gọi bà ấy là dì Phương."
An Chi Dư "ồ" một tiếng, nhớ lại ánh mắt của người đó khi nhìn mình lúc nãy, cô bỗng nhớ đến một câu nói: nếu muốn nhìn rõ một người, phải nhìn bạn bè xung quanh họ.
Nhưng thời gian quen nhau của hai người không lâu, còn bạn bè của anh, An Chi Dư cũng chỉ mới gặp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009462/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.