Tối nay trăng rất đẹp, cửa kính ở ban công được mở nửa chừng.
Cận Châu từ ban công quay lại phòng khách chưa được hai phút thì bên ngoài vang lên tiếng mở khóa.
Kiều Mộng vẫn ở nhà anh chưa rời đi, mắt dán vào điện thoại, bà ấy tiện miệng hỏi: "Đối diện là đàn ông hay phụ nữ?"
Cận Châu không trả lời câu hỏi đó của bà: "Ga giường và vỏ chăn ở trong tủ quần áo phòng khách, mẹ tự lấy đi." Nói xong, anh quay về phòng.
Kiều Mộng khẽ bĩu môi nhìn cánh cửa khép hờ.
Nuôi đến lớn thế này rồi, vậy mà còn không thèm dọn giường cho mình.
Về phòng, Cận Châu nhắn tin cho An Chi Dư: [Mẹ anh vẫn đang ở nhà, có lẽ vào khoảng 11 giờ trưa mai mới đi.]
Tin nhắn của An Chi Dư tới sau khoảng hai mươi phút.
[Không sao, mai là chủ nhật, tôi không ra ngoài.]
Thật ra anh có thể nhắn thêm một câu "Chúc ngủ ngon" nhưng lại kiềm chế không làm vậy.
Người ta bảo bận rộn sẽ giúp quên đi những phiền muộn.
Vì thế, An Chi Dư không để bản thân rảnh rỗi, cô không thức khuya, sáng hôm sau dậy sớm dọn dẹp nhà cửa.
Căn hộ ba phòng một phòng khách được cô dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngay cả rèm cửa ở phòng khách cũng được tháo xuống giặt.
Nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng sẽ có lúc phải ngơi tay. Đến chiều tối, An Chi Dư lấy những bộ quần áo Cận Châu tặng cô từ trong tủ ra.
Chiếc áo khoác cô chỉ mặc chưa đến nửa ngày, An Chi Dư chỉ là ủi phẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009451/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.