Chương trước
Chương sau
~~~~
Diêu Lương vỡ nước ối trước thời hạn, sau khi sinh hạ đứa nhỏ thân thể nhanh chóng trở nên gầy ốm, suy yếu đến mức chỉ có thể ở trong phòng bệnh một người nhưng hiệu quả rất nhỏ. Bác sĩ chủ trị bày tỏ mình đã hết cách, là do người bệnh quá mức tiêu cực không muốn tiếp nhận trị liệu.
Dưới tình huống như vậy (không nói lời nào, không tiếp nhận trị liệu) thì Diêu Lương mắc bệnh trầm cảm sau sinh cũng là một chuyện đương nhiên. Sương mù sáng sớm có màu giống như trân châu, một mình Diêu Lương ngồi bên cửa sổ, quần áo bệnh nhân màu xanh trắng nặng nề treo trên thân hình gầy gò của anh, ánh sáng nhạt màu ngoài cửa sổ bao phủ người ngồi trong như trở nên trong suốt, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Mà người đàn ông cũng ngồi cùng anh như vậy từ ban ngày cho đến buổi tối anh ngủ, giữa bọn họ đã thật lâu, thật lâu rồi chưa nói chuyện.
Bóng dáng mệt mỏi ngồi trên ghế cứng trong bóng tối, lại một đêm nữa hắn vẫn nhớ về quá khứ tàn lụi của bọn họ.
Đứa nhỏ mà Diêu Lương sinh non được bác sĩ chẩn đoán là chậm phát triển trí tuệ, nhưng nếu trong quá trình trưởng thành được dạy bảo đúng đắn thì vẫn có thể đạt tới trình độ của đứa trẻ mười tuổi. Nhưng Nghiêm Ngật càng ngày càng nôn nóng, thậm chí có đôi khi không khống chế được bản thân bước tới cưỡng chế hôn Diêu Lương không để ý tới hắn đến mức môi chảy máu, vậy nên hắn không có cách nào làm bạn cùng tiểu Bình An, chỉ có thể mời một bà vú già có kinh nghiệm tới.
Bà vú ngại dâm uy của quan quân nên không dám động thủ với Diêu Bình An nên vẫn luôn đe dọa cậu nhóc. Mà khi còn nhỏ Diêu Bình An luôn đái dầm, dạy mãi không sửa, lúc bị mắng cũng chỉ sợ hãi mà ôm chặt gối khóc sướt mướt, nức nở đến mức thở hổn hển.
Bé gái cũng không thích khóc như mày, bà vú kia cười nhạo, quả nhiên là quái.... nên đứa trẻ sinh ra cũng, chậc chậc, đen đủi.
Mà Nghiêm Ngật hoàn toàn không biết gì tất cả gì về việc này giống như sắp điên rồi, hắn khao khát được Diêu Lương đáp lại, cho dù là một ánh mắt thôi —— nhưng từ trước đến giờ vẫn không có được.
Lúc mùa đông với tuyết bay gió hú đến lần nữa, Nghiêm Ngật rốt cuộc cũng nhớ tới đứa nhỏ được đặt tên theo ý tưởng của Diêu Lương. Hắn về đến nhà, đẩy cánh cửa có dán câu đối đỏ (tuy sớm đã loang lổ) không biết là bọn họ đã cùng nhau dán lên vào mồng một tết nào đó ra, ánh sáng bên trong khe hở dần dần mở rộng làm cho khung xương của hắn run rẩy.
.... Đứa bé kia trông giống hắn, nhưng lần đầu tiên gặp được Nghiêm Ngật nó lại sợ đến mức về sau đề co người lại, thậm chí không ngừng quấn chặt chăn lông ngỗng, đôi mắt chứa nước run rẩy giống như muốn rơi lệ —— giống hệt như mẹ nó, từ vẻ mặt đến cử động, kháng cự cùng với né tránh cơ hồ giống nhau như đúc.
Mắt Nghiêm Ngật đau đớn giống như bị kim châm, lúc hắn từ từ giơ tay che đỡ vùng lông mày thì cảm giác đau đớn kia lại truyền đến từ ngực. Sau đó, người đàn ông không còn trở về phòng nhỏ ấm áp mà bọn họ từng cùng nhau trang trí, thậm chí quên mất chuyện Diêu Bình An tới tuổi đi học.
Lúc Diêu Bình An dần dần lớn lên, Diêu Lương rốt cuộc cũng được đưa về nhà. Bác sĩ xoa mồ hôi lạnh tiếc nuối nói cho người đàn ông biết, bọn họ đã làm khai thông tâm lý nhiều lần, nhưng.... Người bệnh vẫn là không nên chịu nhiều kích thích, nếu thời gian dài hơn một chút nữa bệnh nhân sẽ thoát được.
Nhưng thời gian đã đủ dài, dài đến mức lúc Diêu Lương nhìn thấy đứa nhỏ thì đứa bé kia đã có thể nói được chữ "Mẹ" đơn giản.
Giữa hai người một lớn một nhỏ giống như có một lực hút nam châm kỳ diệu, lần đầu tiên ánh mắt Diêu Lương không hề trống rỗng, anh cũng quên đi cách bước chân như thế nào, lúc dây thanh quản đã lâu không sử dụng rung động, giọng nói không chuẩn giống hệt Diêu Bình An.
"Tiểu An?"
"A?"
Mà Nghiêm Ngật bị bọn họ bỏ qua trong đầu chỉ hậu tri hậu giác nhận thức được Diêu Lương rốt cuộc cũng nói chuyện, hắn gần như run rẩy đụng vào tay Diêu Lương —— "Em...."
Diêu Lương như tránh hồng thủy mãnh thú, cách xa nửa bước khiến cho người đàn ông chạm vào không khí, vì thế không khí chỉ vừa sống lại một giây lập tức lạnh đến mức thấp nhất.
Diêu Bình An không hiểu rõ tình hình, trời sinh lại có thể nắm bắt được yêu ghét của người khác, ánh mắt nó đảo qua lại giữa hai người rồi nhảy nhót chạy đến bên cạnh Diêu Lương, nắm lấy bàn tay mềm mại.
"...." Cánh tay Diêu Lương bị nắm lấy lập tức trở nên cứng đờ, anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ của mình —— tuy nhỏ gầy nhưng là một đứa nhỏ đáng yêu, cái gì cũng không hiểu, chỉ có một mắt như quả nho tò mò nhìn anh, miệng nhỏ mấp máy, trong mắt là sự ỷ lại tự nhiên đã khắc sâu vào mạch máu.
—— Nước mắt vỡ đê, Diêu Bình An vẻ mặt ngây thơ bị Diêu Lương ngồi xổm xuống bỗng nhiên ôm chặt, vai trái của cậu dần dần ướt nhẹp.
Người đàn ông cao lớn trầm mặc đứng thẳng, bàn tay giơ ra muốn an ủi lại kiềm chế thu về. Hắn rũ mắt, vẻ mặt không thấy rõ, đứng bên cạnh hai "mẹ con" đang ôm nhau giống như một kẻ thứ ba không hòa hợp.
"Tiểu An, tiểu An...." Anh khóc nức nở gọi tên đứa nhỏ huyết mạch tương liên với mình lơ đãng vuốt ve đến hai cánh tay như ngó sen nhỏ của Diêu Bình An, trên làn da có vết thương nhỏ mà chỉ khi vuốt ve mới có thể cảm giác được làm máu Diêu Lương lập tức chảy lên đại não.
Anh biết, anh biết ngay.... Nghiêm,.... Thậm chí ngay cả cái tên đó anh cũng đau đến mức không muốn nhắc lại. Thì ra cú điện thoại kia là thật sao? Hắn căn bản không yêu anh, cho nên cha còn có tiểu an, hắn đều không quan tâm, một chút cũng không quan tâm....
Một khi nhắc tới người thân Diêu Lương liền không thể bình tĩnh được, anh cực kỳ bênh vực người mình, cho nên sự chất phác của Nghiêm Ngật mới đáng yêu, sự cường thế cũng sẽ làm anh thẹn thùng, nhưng một khi tình cảm chân thành nổi lên xung đột với tình thân, hơn nữa lại có người rắp tâm xúi giục, mà Diêu Lương lại là lần đầu tiên tiếp xúc với tình yêu sẽ lập tức xuất hiện hoài nghi, rồi sau đó anh sẽ rơi vào vòng xoáy dây dưa giữa yêu và hận, cuối cùng là tra tấn bản thân.
Nhưng chuyện anh không biết có quá nhiều. Ví dụ như anh không biết một phát súng kia đã lệch đi bao nhiêu, không biết Nghiêm Ngật đã mạo hiểm cỡ nào để đưa Diêu Phong đi, không biết bên dưới mũ đen của người đàn ông tuổi còn trẻ thế nhưng lại sinh ra vài sợi tóc xám trắng.
"Tiểu An, chúng ta đi." Diêu Lương ôm người đứng lên, nước mắt trên mặt chưa khô đã chuẩn bị kéo người rời đi.
"Có ý gì?" Tơ máu trải rộng trong mắt người đàn ông làm Diêu Lương đối mặt không đến một giây rất nhanh đã quay đầu.
Anh đã lâu rồi không nhìn kỹ hắn vì sao bỗng nhiên tiều tụy.... Không, không cần thiết.
Diêu Lương nắm chặt tay Diêu Bình An, bước hai bước đi đến cửa, sau đó cánh tay mảnh khảnh bỗng bọ gan bàn tay mang theo vết chai dày thô ráp giam cầm.
"Đi, nào?" Giọng nói chói tai như giấy nhám cào qua cổ họng, Nghiêm Ngật cúi đầu, hỏi người yêu duy nhất của mình.
Nhưng câu trả lời của người yêu lại làm cho người đàn ông đã bắt đầu dùng thuốc ức chế nóng nảy hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận —— "Đương nhiên là rời đi," Diêu Lương đưa lưng về phía không thấy rõ vẻ mặt lẫn nhau, anh nhắm mắt, hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo, "Giữa chúng ta sớm đã nên kết thúc, không phải sao?"
Cũng có lẽ, căn bản là không nên bắt đầu.
Nhưng lúc Diêu Lương nở nụ cười trấn an Diêu Bình An có chút bất an thoáng quay đầu lại cũng không nhận ra được, chính câu nói kia của mình làm cho người đàn ông ở phía sau bỗng nhiên mở to mắt, cơ bắp trên người kêu gào thống khổ, tế bào chen chúc nhau co rút lại.
"A!" Trời đất quay cuồng, Diêu Lương bị người đàn ông trực tiếp chặn ngang khiêng trên vai, anh còn chưa kịp giãy giụa thì cổ bỗng nhiên đau đớn, ý thức trở nên tiêu tán....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.