~~~~
Đối với Nghiêm Ngật mà nói thì được nghe người khác gọi tên mình tương đối ít.
Trong nửa đời trước mọi người đều gọi hắn là "Đồ tạp chủng", "Người câm". Mà trong nửa đời sau lại từ "Kẻ điên không muốn sống" cho đến danh hiệu "Tướng quân" không thể gọi thẳng.
Cho nên hắn rất thích kêu tên Diêu Lương, ở một ý nghĩa nào đó thì đây là đang bổ sung cho từng tiếng "Nghiêm Ngật" lúc hắn còn nhỏ.
"Nghiêm Ngật." Hàm dưới tinh xảo cử động hai lần, hàm răng bởi vì phát ra tiếng mà lộ ra cái lưỡi màu đỏ....
"Tướng quân?" Lâm Học Ích nhìn khóe miệng Nghiêm Ngật, tuy không quá rõ ràng nhưng tuyệt đối đã cong lên một tí, trong lòng sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Học Ích, năng lực khống chế tình huống và mang binh tác chiến dũng mãnh của Nghiêm Ngật làm cho mỗi người cấp dưới của hắn đều sùng bái khâm phục. Mà Lâm Học Ích làm hạ quan thường xuyên ra vào văn phòng để đưa tin, y tự nhận bản thân hiểu biết rất rõ vị tướng quân ngoài đánh giặc ra thì thứ khác đều thờ ơ này.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cũng có thể nhìn thấy ngày vị thượng tướng nghiêm túc này cười.
"Sao vậy?" Nghiêm Ngật bị người khác nhìn thấy nụ cười ngu đần của mình rất nhanh đã khôi phục lại gương mặt lạnh lùng.
"Chỗ này có một bó hoa hồng cần ngài ký nhận...."
Theo lý thuyết trong quân đội bận rộn thì mấy đồ vật nhỏ này sẽ trực tiếp ném vào thùng rác, nhưng từ lúc Nghiêm Ngật ra một mệnh lệnh kỳ quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tinh-thuy-tinh/884860/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.